Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1731: Vậy Chúng Ta Có Thể Mang Nhà Theo Chứ?



- Chủ yếu là mang không nổi nha.

Hi Sắt lẩm bẩm.

Đôi mắt đẹp của Vân Hân trừng lớn, nói:

- Ngươi thật sự muốn dọn cả ngôi nhà tới đây sao?

- Tất nhiên rồi, căn nhà kia vẫn còn rất tốt, có thể dùng thêm rất nhiều năm.

Hi Sắt nghiêm mặt gật đầu.

-...

Vân Hân giơ tay đỡ trán, không muốn nói thêm câu nào nữa.

Ly Nguyệt dịu dàng nói:

- Mấy thứ này đều có ở thành Huyền Vũ, thậm chí còn tốt hơn, các ngươi không cần mang theo đâu.

Hi Sắt thanh thúy nói:

- Nhưng chúng vẫn còn dùng được mà.

- Không sai, nhưng sẽ rất khó dùng.

Ly Nguyệt đi lên trước, cầm một cái ghế rồi đẩy nhẹ, bốn chân ghế lập tức lung lay.

Hi Sắt do dự một chút, cuối cùng lộ ra vẻ mặt đáng tiếc, nói:

- Vậy thì không mang theo ghế.

Ly Nguyệt lại cầm lấy chén gỗ nói:

- Còn có bộ đồ ăn và đồ đựng bằng gỗ này, nếu mặt ngoài không xử lý kỹ thì để thời gian dài sẽ nổi mốc, không tốt cho cơ thể.

- Cái kia..... Vậy cũng không cần mang theo những thứ như chén gỗ gì đó.

Hi Sắt nói với vẻ mặt nhức nhối.

Ly Nguyệt tiếp tục nói:

- Thành Huyền Vũ có giường ngủ bền chắc và lớn hơn cái này gấp đôi, nằm trên đó sẽ không bị lung lay.

Hi Sắt rầu rĩ nói:

- Nhưng...

Ly Nguyệt liếc nhìn chăn da thú trong túi, quay đầu lại nói:

- Chăn ở thành Huyền Vũ rất mềm, có bỏ thêm lông của Vịt Lông Vàng, sẽ không châm chích da giống chăn da thú, đắp lên người vừa nhẹ vừa giữ ấm.

Hi Phù Ni cười khổ một tiếng nói:

- Nghe ngươi nói như vậy, ta không đem theo mấy thứ này cũng đúng.

Hi Sắt vội nói:

- Nhưng chúng ta đều dùng chúng từ nhỏ đến lớn, chẳng lẽ phải vứt bỏ toàn bộ sao?

- Ngươi có thể mang tới thành Huyền Vũ.

Mục Lương bước ra nhà gỗ, có thể mang theo để làm kỷ niệm.

Đồ vô dụng không nhất định phải vứt bỏ, ý nghĩa kỷ niệm cũng rất quan trọng.

- Thật sao?

Nghe vậy, đôi mắt đẹp của Hi Sắt lập tức sáng lên.

- Ừm.

Mục Lương mỉm cười gật đầu.

Không gian trong cơ thể anh rất lớn, mang theo những thứ này vẫn còn dư chỗ.

Hi Sắt vội vàng hỏi:

- Vậy chúng ta có thể mang nhà theo chứ?

Mục Lương dở khóc dở cười nói:

- Nhà ở thì không cần đâu.

- Được rồi.

Khóe môi đang tươi cười của Hi Sắt lại cong xuống.

Mục Lương ôn hòa nói:

- Nhà ở thành Huyền Vũ rất đẹp, ngươi sẽ thích.

Hi Sắt nghiêm mặt gật đầu:

- Được rồi, ta tin lời của ngươi.

- Các ngươi ăn điểm tâm chưa?

Mục Lương mỉm cười hỏi.

Hi Sắt đỏ mặt lắc đầu:

- Chưa đâu, vừa mở mắt ra thì chúng ta đã bắt đầu thu dọn đồ đạc rồi.

Ly Nguyệt dịu dàng nói:

- Chúng ta nấu rất nhiều khoai nướng và cháo linh mễ, tiến vào ăn chút đi.

- Tốt ~~~

Hi Sắt ngọt ngào lên tiếng.

Mọi người trở lại nhà gỗ, giữa bàn có một khay khoai nướng nóng hổi và một nồi cháo linh mễ còn bốc khói nghi ngút.

Nhà gỗ của Hi Đức Vưu Kỳ đã trống rất nhiều, phần lớn đều thu vào trong không gian của Mục Lương, còn lại đều là thứ không cần.

Mọi người vui vẻ ăn bữa sáng, chưa được bao lâu thì bên ngoài lại truyền đến âm thanh huyên náo.

- Chuyện gì xảy ra vậy?

Vân Vân nghi ngờ đứng lên bước ra cửa.

Hi Sắt và chị gái liếc nhau, cả hai nghĩ tới cùng một chuyện.

Hi Sắt nói với vẻ mặt áy náy:

- Xin lỗi Mục Lương, khi chúng ta đến đây thì gặp phải Bố Đề Tây, không cẩn thận nói về thành Huyền Vũ, chắc là vì vậy nên bọn họ tìm tới.

- Bố Đề Tây? Hắn muốn chết phải không?

Ánh mắt của Hi Đức Vưu Kỳ lạnh xuống, đứng lên đi ra ngoài.

Vân Vân đã mở cửa, bên ngoài có rất nhiều người đang tụ tập, đếm sơ qua có hơn trăm người, lạnh lùng hỏi:

- Các ngươi đang làm cái gì ở đây?

- Chúng ta tìm Hi Sắt và Hi Phù Ni, mau bảo bọn họ đi ra đây.

Bố Đề Tây lạnh lùng nói.

Hi Đức Vưu Kỳ hừ lạnh chất vấn:

- Chạy tới tận nhà của ta để tìm người, Bố Đề Tây, ngươi cho rằng ta không tồn tại sao?

Tay của Bố Đề Tây run một cái, nhắm mắt nói:

- Hi Đức Vưu Kỳ, ta chỉ tới đây để tìm chị em Hi Sắt thôi, chuyện này không liên quan tới ngươi.

Khi hai chị em Hi Sắt rời đi thì lão ta càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, cho nên thuyết phục người vây xem cùng nhau tới đây gặng hỏi một chút.

Hi Đức Vưu Kỳ trầm giọng nói:

- Ngươi ồn ào quá.

-...

Sắc mặt của Bố Đề Tây âm trầm, không dám nói thêm câu nào nữa.

Một vị cường giả cấp 9 lên tiếng:

- Hi Đức Vưu Kỳ, ngươi bảo bọn họ đi ra đây, chúng ta chỉ muốn hỏi cho rõ ràng thôi.

Ánh mắt của Hi Đức Vưu Kỳ lóe lên tia sáng lạnh lẽo:

- Ngươi đang dạy ta cách làm việc sao?

Cường giả cấp 9 buồn bực nói:

- Cái này cũng là vì tốt cho họ thôi, bằng không sau này... Sẽ rất khó cuộc sống ở đây.

- Ngươi đang uy hiếp ta đấy à?

Hi Đức Vưu Kỳ nâng cằm lên, trong mắt lộ ra sát ý nhìn vị cường giả cấp 9 kia.

- Hi Đức Vưu Kỳ, sao ngươi có thể nói đó là uy hiếp được chứ? Đó chỉ là một lời khuyên thôi.

Một giọng nói khác vang lên.

Hi Đức Vưu Kỳ nhận được người này, đen mặt:

- Thánh Phong, ngươi cũng tới nhúng tay sao?

Người nói chuyện tên là Thánh Phong, cường giả Chí Tôn, mặc dù mới bước vào cấp Chí Tôn năm ngoái nhưng thực lực lại mạnh hơn Hi Đức Vưu Kỳ rất nhiều lần.

Thánh Phong bình tĩnh nói:

- Ta chỉ tới đây giúp đỡ thôi.

Vưu Kỳ hít một hơi thật sâu, trầm giọng hỏi:

- Các ngươi muốn biết cái gì?

- Thành Huyền Vũ ở đâu?

Bố Đề Tây vội vàng hỏi.

- Ở trong kênh Sương Mù.

Giọng nói của Mục Lương truyền vào tai mọi người, anh cất bước đi tới trước mặt Hi Đức Vưu Kỳ, bình tĩnh nhìn người trước mắt.

Hi Sắt và chị gái đứng núp phía sau lưng Mục Lương, cả hai ló đầu ra lè lưỡi với Bố Đề Tây.

- Các hạ là ai?

Trong lòng Thánh Phong có chút căng thẳng, người tuổi trẻ trước mắt cho lão ta một loại cảm giác sâu không lường được.

Có người nhận ra Mục Lương, nhỏ giọng nói:

- Hắn chính là người đã giết Mã Quyết và Ha Ba Tân.

- Ta là thành chủ thành Huyền Vũ.

Mục Lương nhàn nhạt nói.

Bố Đề Tây trầm giọng hỏi:

- Ngươi là thành chủ thành Huyền Vũ, nhưng chúng ta chưa từng nghe thấy cái tên này ở trên đảo.

- Ta nói là thành Huyền Vũ ở trong kênh Sương Mù, tự nhiên là không có ở trên đảo này rồi.

Mục Lương liếc nhìn lão ta một cái, ánh mắt kia lạnh thấu xương khiến cơ thể của Bố Đề Tây vô thức run lên, sắc mặt bỗng chốc trắng bệch.

- Thành Huyền Vũ không ở trên đảo, vậy Hi Sắt nói muốn dọn đến thành Huyền Vũ cũng là sự thật sao?

Đôi mắt của Thánh Phong lóe sáng, nhanh chóng nghĩ thông suốt quan hệ giữa hai người.

- Đúng vậy.

Mục Lương đáp một tiếng.

- Các ngươi có biện pháp rời đi nơi này?

Thánh Phong kinh ngạch hỏi.

Mục Lương bình tĩnh nhìn hắn, khóe môi cong lên, nhàn nhạt nói:

- Có.

Nghe vậy, đôi mắt của Thánh Phong càng sáng ngời, cao giọng truy hỏi:

- Làm cách nào để rời đi?

- Không nói cho ngươi biết.

Mục Lương cười khẽ hai tiếng, giọng điệu kia như là đang nói đùa.

- Ngươi đang trêu chọc ta à?

Thánh Phong tức điên, khí tức Chí Tôn khuếch tán ra ngoài.

Bạn cần đăng nhập để bình luận