Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ - Chương 3214: Đây đều là ta đánh hạ giang sơn a. « 1 càng ». (length: 7590)

Trong thư phòng, Mục Lương tiếp tục duyệt văn kiện.
"Cộc cộc cộc ~~~"
"Mục Lương, ta vào nhé."
Tiếng gõ cửa vang lên, giọng Hồ Tiên cất lên.
"Vào đi."
Mục Lương đáp lời.
"Cọt kẹt."
Cánh cửa thư phòng mở ra, người phụ nữ đuôi cáo bước vào phòng.
Mục Lương đặt bút xuống, ngước mắt dịu dàng hỏi: "Từ Từ với Tiểu Cảnh đang ngủ à?"
"Không ngủ, ta bảo Tiểu Mịch dẫn đi chơi ở hậu hoa viên rồi."
Hồ Tiên nhỏ nhẹ đáp.
Nàng tối nay phải đi chợ Sơn Hải buôn bán, chỉ tranh thủ chơi với con một lúc thôi.
Mục Lương cười, kéo người phụ nữ đuôi cáo ngồi xuống, hỏi: "Có việc tìm ta?"
Đôi mắt đẹp của Hồ Tiên lộ ý cười, nhỏ nhẹ nói: "Ta nhớ ra một chuyện, phải báo với ngươi một tiếng, người Nhân Ngư tộc ở Mê Vụ Hải đã tới."
"Bọn họ đến làm gì?"
Mục Lương nhíu mày hỏi.
Hồ Tiên chớp đôi mắt đỏ rực, dịu dàng nói: "Ta không biết, họ chỉ nói là muốn gặp ngươi."
Mục Lương suy tư gật đầu, không để ý nói: "Ngày mai gặp cũng được, không vội."
Hồ Tiên trong trẻo đáp: "Hôm nay muốn gặp cũng không thấy đâu, họ đi dạo phố rồi."
"Còn ngươi, hôm nay được nghỉ à?"
Mục Lương ân cần hỏi.
Hồ Tiên lắc đầu, quyến rũ nói: "Không có nghỉ, hôm nay phải bàn một mối làm ăn lớn, thành công thì kiếm được ba viên Ma Thú tinh thạch cấp tám."
Mục Lương cảm thán: "Vất vả cho ngươi rồi."
Hồ Tiên nhẹ giọng đáp: "Cũng được, chỉ là tốn chút nước bọt thôi mà."
Việc trả giá với nhau không dễ dàng chút nào.
Mục Lương nhẹ nhàng xoa bàn tay của người phụ nữ đuôi cáo, dịu dàng nói: "Nếu bận quá thì tuyển thêm người phụ giúp đi."
Hồ Tiên điềm đạm nói: "Tạm thời chưa cần, nhưng có thể bồi dưỡng trước, chắc chắn sau này sẽ dùng đến."
Công việc kinh doanh ở Vương quốc Huyền Vũ hiện tại do Hồ Tiên và Tố Cẩm phụ trách, sau này sẽ còn bận rộn hơn. Hồ Tiên nhìn Mục Lương, nhẹ nhàng hỏi: "Hôm nay ngươi còn bận việc gì không?"
Mục Lương dùng cằm chỉ vào chồng văn kiện trên bàn, cảm thán nói: "Đống văn kiện này vẫn chưa xử lý xong đây."
Đôi mắt đẹp của Hồ Tiên lộ ý cười, nhếch khóe môi trêu chọc nói: "Cái này ta không giúp được ngươi rồi."
Mục Lương đưa tay nhéo má người phụ nữ đuôi cáo, ôn tồn nói: "Đây là việc của ta, ta tự lo được."
Hồ Tiên đặt tay lên vai người đàn ông, thở ra như lan nói: "Tối ta tới tìm ngươi nhé."
"Được."
Cổ họng Mục Lương khẽ động.
Hồ Tiên đứng lên, điềm đạm nói: "Ta đi làm việc đây, tối gặp."
Nàng phải đến chợ Sơn Hải, bận đến tối mịt mới về được.
"Cẩn thận giữ sức khỏe."
Mục Lương dịu dàng lên tiếng.
"Ta biết rồi."
Hồ Tiên giơ tay thon, lắc lắc eo nhỏ rồi rời khỏi thư phòng. Mục Lương hơi nhíu mày, nhớ lại những gì Nguyệt Thấm Lam đã nói, không khỏi bật cười nhẹ. Hắn cầm bút lên tiếp tục phê duyệt văn kiện, đến khi làm xong thì đã xế trưa.
"Cọt kẹt ~~~"
Mục Lương ra khỏi thư phòng, đi ngang qua sảnh chính thì thấy một đôi trẻ con đang ngủ trên ghế sofa. Thanh Vụ đứng một bên bảo vệ, lặng lẽ hành lễ với Mục Lương.
"Để cho bọn nhỏ ngủ đi."
Mục Lương nhẹ giọng nói.
"Dạ."
Thanh Vụ ngoan ngoãn gật đầu.
Mục Lương bước ra khỏi cung điện, nhìn về phía bức tường thành cao nguyên ở xa, ánh sáng từ Cây Thế Giới chiếu rọi xuống, lấp lánh những tia sáng. Trong lòng hắn nảy sinh một cảm giác không chân thực, không khỏi lên tiếng: "Đây đều là giang sơn ta đánh hạ đấy à."
"Mục Lương, ngươi đang lẩm bẩm gì đó vậy?"
Giọng Minol mềm mại vang lên sau lưng hắn.
"Minol, học xong rồi hả?"
Mục Lương cười đáp.
"Dạ."
Minol ngây thơ gật đầu, tiến đến khoác tay Mục Lương.
Mục Lương đưa tay xoa đầu cô bé tai thỏ, ân cần hỏi: "Sao vậy?"
"Hôm nay ngươi còn bận không?"
Minol hỏi ngược lại. Mục Lương mỉm cười, gật đầu nói: "Có thể thong thả rồi."
Đôi tai thỏ của Minol dựng thẳng lên, nàng dùng ánh mắt mong chờ nhìn hắn, hỏi: "Chiều nay ta không có việc gì, muốn đi dạo ở khu Bắc Thành, ngươi đi với ta được không?"
"Đương nhiên là được."
Mục Lương chậm rãi gật đầu.
Vừa hay hắn cũng muốn đi khu Bắc Thành xem tình hình xây dựng, dù sao hắn cũng đã rời khỏi Vương quốc Huyền Vũ một thời gian rồi.
"Vậy ta sẽ cho người đi chuẩn bị xe."
Minol cười rạng rỡ như hoa nói.
Mục Lương kéo nàng lại, lắc đầu nói: "Không cần xe đâu, cứ giản dị một chút, ta dẫn ngươi đi."
Hắn muốn xem xét tình hình xây dựng ở khu Bắc Thành, không cần phải phô trương cho người khác biết.
"Cũng được."
Minol ngoan ngoãn gật đầu.
Mục Lương nắm tay cô bé tai thỏ, không gian lóe lên, hai người biến mất tại chỗ.
Khi hai người xuất hiện lại thì đã ở trên đường phố khu Bắc Thành.
Trên đường có rất nhiều người đi lại, trong đó không ít người mặc trang phục công nhân, ra vào các khu nhà ở.
Hai bên đường là các cửa hàng san sát, một số ít đã bắt đầu kinh doanh, đa phần là cửa hàng nhà nước, một số ít là của dân tự mở. Tiệm pizza, tiệm đồ uống lạnh, tiệm kẹo, tiệm bán dầu thơm, tiệm cà phê... đều là cửa hàng quốc doanh, thuộc về sản nghiệp của Vương quốc Huyền Vũ.
Ngoài ra, Vương quốc Huyền Vũ bắt đầu cho phép người ngoài mở cửa hàng kinh doanh, chỉ cần hàng hóa được kiểm duyệt kỹ lưỡng mới được bày bán. Về giá cả, độ an toàn, vệ sinh, hậu mãi... đều có yêu cầu nghiêm ngặt.
Hiện tại, ở khu Bắc Thành đã có hơn mười cửa hàng do người dân tự kinh doanh.
Tiệm quần áo có ba cái, còn lại đều là quán ăn, trong đó có hai quán đồ uống.
"Mục Lương, chúng ta vào quán đồ uống mới mở kia thử xem nhé?"
Minol giơ tay chỉ về phía trước hỏi.
Mục Lương ngước mắt nhìn theo, đó là một quán có thiết kế màu trắng, trên cửa treo bảng hiệu "Quán đồ uống ngon tới liền".
"Tên quán cũng thẳng thắn đấy chứ."
Hắn không khỏi bình luận.
Minol ngây thơ nói: "Nhưng nghe nói đồ uống ở đó ngon lắm, ta muốn thử xem."
"Vậy thì thử xem đi."
Mục Lương chiều theo ý nàng nói.
"Dạ!"
Minol nở nụ cười tươi rói, kéo tay Mục Lương nhún nhảy đi về phía trước.
"Quán đồ uống ngon tới liền" có thiết kế khá giản dị, trên tường có vài bức tranh trang trí, ngoài ra thì chỉ có mấy chiếc bàn gỗ và ghế dài. Trong quán chỉ có hai người, đều đang bận rộn phía sau quầy.
Mục Lương và cô bé tai thỏ bước vào, hai người họ đều ngước mắt lên nhìn.
"Chào mừng hai vị khách, hai vị muốn uống gì ạ?"
Người phụ nữ mặc quần dài vải lanh cười hỏi.
Trông nàng chỉ khoảng mười tám mười chín tuổi, mái tóc nâu được búi thành hai quả cầu nhỏ sau gáy, trên trán có vài sợi tóc mái. Gương mặt cô gái tròn trịa, kết hợp với đôi mắt to màu nâu, trông rất đáng yêu và ngốc nghếch.
"Ở đây có món gì đặc biệt không?"
Minol nhỏ nhẹ hỏi.
Tang Y cười đề nghị: "Mọi người có thể thử món đặc biệt của quán, nước ép ngô."
Minol hiếu kỳ hỏi: "Nước ép ngô, có thêm hoa quả gì à?"
"Tổng cộng có sáu loại, nhưng đây là bí mật không được tiết lộ nha."
Tang Y hoạt bát nói.
"Vậy thì cho một ly nước ép ngô đi, bao nhiêu tiền?"
Minol chớp đôi mắt xanh ngọc bích hỏi.
"Năm đồng Huyền Vũ tệ một ly ạ."
Tang Y chỉ vào thực đơn trên tường, trên đó ghi rõ giá cả...
Ps: «1 chương »: Đang viết phần 2....
Bạn cần đăng nhập để bình luận