Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1305: Người Là Sắt Cơm Là Thép, Cố Gắng Ăn Thêm Một Chút, Không Thể Lãng Phí Thức Ăn, Ăn No Rồi Lại Đi Hỗ Trợ.



Sau bàn công tác, Mục Lương dựa vào ghế dựa ngủ, hàng lông mi dày đậm của anh hoá thành một bóng hình rẻ quạt.

- Vẫn còn ngủ?

Hồ Tiên nghiêng người, há mồm ra hiệu.

Ly Nguyệt thăm dò nhìn thoáng qua, sau đó mới nhẹ nhàng đóng cửa thư phòng, không đi vào quấy rầy.

- Đi thôi, chúng ta đi ngâm mình một chút.

Tảng đá trong lòng Ly Nguyệt đã buông xuống, cô nhẹ nhàng nắm tay cô gái tai hồ ly. Hai người từng bước lảo đảo, kéo thân thể mỏi mệt trở về thiên điện.

Nhiều giờ sau, những cô gái lần thứ hai trở lại phòng ăn, từ xa đã ngửi thấy một mùi hương mê người. Trên bàn cơm, bày đầy mỹ thực, đồ ăn nhiều gấp hai lần rưỡi so với bình thường.

- Nhiều món ăn như vậy!

Đôi mắt đẹp của Hổ Tây lòe lòe tỏa sáng, nước miếng trong khóe miệng thiếu chút nữa đã chảy ra.

Ùng ục ùng ục...

Hi Bối Kỳ cũng không chịu thua kém bắt đầu nuốt nước miếng, cái bụng cô vang lên từng đợt từng đợt âm thang réo gào.

Không chỉ hai cô, đám người Ly Nguyệt, Nguyệt Phi Nhan cũng đói bụng, chỉ là bọn họ không khoa trương như vậy thôi.

- Ny Cát Sa đâu?

Ngôn Băng nhẹ giọng hỏi.

- Cô ấy vẫn còn việc cần xử lý trong Nội thành, nhưng rất nhanh sẽ trở lại.

Nguyệt Thấm Lan đi đến.

Cô mới từ cục quản lý trở về, hư quỷ trong nội thành đã bị dọn dẹp sạch rồi. Cô ngồi xuống, tao nhã hỏi:

- Mục Lương đâu?

- Anh ấy vẫn đang nghỉ ngơi.

Hồ Tiên kiều mỵ nói.

Sau khi những cô gái ngâm nước ấm xong, thân thể đều thoải mái hơn rất nhiều, cảm giác khó chịu dính dấp trên da cũng mất dần.

Nguyệt Thấm Lan gật đầu nói:

- Mệt mỏi nhiều ngày như vậy, cứ để cho anh ấy ngủ đi.

Đạp đạp đạp..

Bạch Sương đi đến, phía sau cô là tiểu hầu gái mới đi gọi cô tới.

Vốn dĩ cô đã tính toán một mình giải quyết bữa tối trong phòng, lại bị Tiểu Mật nửa lôi nửa kéo đến nhà ăn.

- Ngồi đi, đừng khách khí.

Hồ Tiên cong lên khóe môi, ngón tay mảnh khảnh chỉ vào ghế dựa.

Bạch Sương khẽ cắn môi, do dự một chút mới nói:

- Ta sẽ không khách khí.

Cô ngồi xuống, đôi mắt màu tím đã sớm không rời được mắt khỏi một bàn đầy đồ ăn.

- Ta không tới muộn chứ?

Âm thanh trong trẻo vang lên, Mục Lương cất bước đi vào nhà ăn, trên mặt anh đã có tinh thần hơn rất nhiều

- Mục Lương, ngươi không sao chứ?

Đám người Ly Nguyệt và Nguyệt Thấm Lan sáng mắt lên, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy kinh hỉ.

Mục Lương mỉm cười, buông tay nói:

- Ta không sao.

- Không có việc gì là tốt rồi.

Trên mặt Nguyệt Thấm Lan tươi tắn hơn rất nhiều, cô tự mình giúp anh kéo ghế ngồi.

- Đều ngồi xuống đi.

Anh ngồi xuống, đưa tay ra hiệu cho những cô gái khác.

- Được.

Lúc này bọn họ mới ngồi xuống, bầu không khí càng trở nên thoải mái hơn. Trụ cột của thành Huyền Vũ không việc gì, tất cả mọi người đều yên tâm.

- Ăn trước đi, có việc gì tối nay lại nói.

Mục Lương cầm đũa lên, gắp một miếng rau đưa đến bên miệng.

- Ừ, tất cả đều đói bụng rồi.

Hổ Tây nhỏ giọng thì thầm.

- A a...

Nguyệt Phi Nhan phồng hai má, vừa nhai nuốt vừa khen:

- Ăn quá ngon.

Nguyệt Thấm Lan giật giật chân mày, dạy dỗ:

- Khi đang ăn đừng có nói, sẽ khiến thức ăn trong miệng đều phun ra ngoài.

- Đã biết...

Nguyệt Phi Nhan than thở một câu.

- Đồ ăn không hợp khẩu vị sao?

Mục Lương nhìn về phía Bạch Sương, từ nãy tới giờ, cô ấy vẫn không động đũa

- Không, không phải.

Khuôn mặt xinh đẹp của Bạch Sương ửng đỏ, cô lập tức vùi đầu vào bát cơm.

- Vậy đừng khách khí.

Mục Lương cười khẽ vài tiếng. Anh cũng nhìn thấy biểu hiện mấy ngày này trên tường thành của Bạch Sương.

- Ừm.

Bạch Sương lén lút nhìn về phía anh, trong lòng có thêm một loại cảm giác khác, đó là kính ngưỡng và sùng bái, còn xen lẫn một tia ngưỡng mộ.

Vốn dĩ người cô sùng bái nhất chính là cha của cô, nhưng hiện tại thứ tự trong lòng cô đã xảy ra biến hóa, người đứng thứ nhất lại chuyển thành Mục Lương.

Anh đưa mắt nhìn mọi người một cái, rồi thuận miệng hỏi:

- Hai người Bố Vi Nhân và Bối Nhĩ Liên đâu?

- Các cô ấy ở Vệ thành, từ chối lời mời qua đây, hai người đó nói rằng họ quá mệt mỏi, không muốn nhúc nhích.

Hồ Tiên kiều mỵ nói. Cô gái tai hồ ly rất am hiểu đạo lý đối nhân xử thế, Bố Vi Nhân và những trưởng lão Ốc Đảo đã hỗ trợ bọn họ chống đỡ hư quỷ, dĩ nhiên nên mời bọn họ cùng tới đây ăn cơm.

- Được rồi, vậy ngày mốt chúng ta mở yến hội ở cung điện rồi mời bọn họ tới đây dùng bữa đi.

Mục Lương chậm rãi gật đầu.

Hồ Tiên mỉm cười nói:

- Ừm, ta cũng vậy nghĩ như vậy.

Thuỷ triều hư quỷ vừa qua, thành Huyền Vũ còn có rất nhiều việc cần làm, dĩ nhiên phải mở yến hội chúc mừng, nhưng phải chờ xử lý xong hết mọi chuyện đã.

- Cầm Vũ và Đại An Ti đâu?

Mục Lương lại hỏi.

- Thành Phòng Quân tổn thất không nhỏ, đang cần xử lý công tác thống kế thương vong, lần này hai cô ấy rất bận.

Nguyệt Thấm Lan giải thích. Sau khi nghe thấy lời này của cô, tất cả mọi người đều ngừng động tác lại.

- Ta giống như...

Hổ Tây buông đôi đũa xuống.

- Ta cũng no rồi.

Nguyệt Phi Nhan đột nhiên không có tâm tình ăn uống. Cô nhớ tới khung cảnh thảm thiết ban ngày, rốt cuộc Thành Phòng Quân đã chết bao nhiêu người?

Mục Lương nhẹ nhàng gõ ngón tay lên mặt bàn, bình tĩnh nói:

- Người là sắt cơm là thép, cố gắng ăn thêm một chút, không thể lãng phí thức ăn, ăn no rồi lại đi hỗ trợ.

- Được.

Mọi người liếc nhau, cùng lên tiếng đáp lại.

………….

Thành Huyền Vũ, trong phòng làm việc ở cung điện khu Trung Ương

Mục Lương ngồi trên ghế, Nguyệt Thấm Lan ngồi đối diện, cô đang báo cáo tổn thất của thành Huyền Vũ do Hư Quỷ triều lần này gây ra.

Nguyệt Thấm Lan lật xem sổ ghi chép nói:

- Nội thành tổn thất không lớn, chỉ có ba vệ binh cao địa bị thương trong lúc tiêu diệt hư quỷ, nhưng không ai nguy hiểm đến tính mạng.

- Thế thì tốt.

Mục Lương cụp mắt gật đầu.

- Hai mươi ba ngôi nhà bị hư hại và ba ngôi nhà bị sập.

Nguyệt Thấm Lan lật sang trang tiếp theo và tiếp tục nói:

- Tất cả những cây xanh bị ảnh hưởng đã được sắp xếp trồng trở lại...

Mục Lương rũ mắt lắng nghe, bản báo cáo của Nguyệt Thấm Lan rất chi tiết, nhưng mỗi một việc đều quan trọng.

- Tình hình ở Nội thành chỉ như thế, tổn thất ở Ngoại thành vẫn đang được thống kê, chắc sau khi trời sáng, có lẽ bọn họ cũng thống kê xong.

Nguyệt Thấm Lan đặt sổ tay xuống, nâng mắt nhìn anh.

- Vất vả rồi.

Mục Lương nhướng mắt nhìn cô.

Nguyệt Thấm Lan lắc đầu đứng lên, đến bên cạnh anh duỗi tay ra, đặt ở thái dương của anh xoa nhẹ, rồi nhẹ nhàng nói:

- Tinh thần của ngươi trông tốt hơn nhiều.

- Ừm, ngủ một giấc, cảm thấy dễ chịu hơn.

Khóe môi Mục Lương nhếch lên, cảm nhận được hơi ấm từ thái dương truyền đến.

- Hồ Tiên và Già Lạc đã đến Sơn Hải Quan rồi.

Nguyệt Thấm Lan đột nhiên nói.

- Biết rồi.

Mục Lương khẽ đáp một tiếng.

Cô gái đuôi cáo và Già Lạc đã đến Sơn Hải Quan giúp đỡ, lần này hư quỷ triều đã gây ra rất nhiều thương vong cho Thành Phòng Quân, họ còn rất nhiều việc phải làm.

- Ngươi cũng mệt rồi, đi nghỉ ngơi đi.

Mục Lương đưa tay vỗ vào mu bàn tay cô, Nguyệt Thấm Lan lắc đầu, nhẹ giọng nói:

Bạn cần đăng nhập để bình luận