Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 580: Nơi Nào Cũng Thiếu Người

Con mắt màu xanh lam của Mễ Nặc sáng lên, hồn nhiên hỏi:
- Vậy đợi chút nữa cùng ta đi Viện Ca Kịch, chị chắc vẫn chưa xem qua Công Chúa Bạch Tuyết?
- Vẫn chưa, cũng không có nghe ngươi nghiêm túc hát một ca khúc hoàn chỉnh.
Mễ Á chuyển chủ đề nói,.
- Vậy hôm nay, có thể nghe được rồi.
Mễ Nặc dùng giọng dịu dàng đáp.
Mễ Á ngạc nhiên nhìn em gái, kinh ngạc hỏi:
- Ngươi biểu diễn ở Nhà Hát, đã không sợ người lạ sao?
- Không có sợ như trước nữa.
Mễ Nặc siết lấy góc áo, buông xuống con mắt.
Con mắt màu ửng đỏ của Mễ Á lóe sáng, kinh ngạc nói:
- Cho nên biện pháp của Mục Lương thật có hiệu quả...
- Ừ, có tác dụng.
Mễ Nặc nắm tay chị mình, nhớ lại nói:
- Chỉ là ngày đầu tiên ta lên sân khấu, khẩn trương đến nói không ra lời, thiếu chút nữa đã làm hỏng buổi diễn, vẫn tốt còn có Mục Lương ở đó...
Mễ Á nghe em gái kể rõ chuyện hai ngày trước, mặc dù đối phương nói qua loa, nhưng cô hoàn toàn có thể tưởng tượng ra tình cảnh đó, em gái nhất định là rất sợ hãi.
- Thật ra, ngươi như vậy cũng rất tốt.
Cô đưa tay ôm em gái vào, nhè nhẹ vỗ vào lưng em gái.
- Chị, ta không sao.
Mễ Nặc lắc đầu, khuôn mặt nghiêm túc nói:
- Ta muốn vượt qua nỗi sợ, mới có thể đi ra ngoài chơi với Mục Lương.
Khóe mắt của Mễ Á nhếch lên, chữa khỏi khuyết điểm sợ người lạ, chỉ vì muốn đi ra ngoài với Mục Lương sao?
- Đang nói chuyện gì vậy?
Mục Lương đi ra từ trong thư phòng, mỉm cười nhìn hai chị em.
- Hôm nay, chị ta rảnh rỗi, dự định đến Nhà Hát với ta.
Mễ Nặc cười khanh khách nói.
- Vừa vặn, hôm nay, vở Công Chúa Bạch Tuyết sẽ diễn một lần 3 phần, có thể đi xem.
Mục Lương ôn hòa nói.
Trong vòng ba ngày Công Chúa Bạch Tuyết đã diễn xong ba phần.
- Công Chúa Bạch Tuyết?
Mễ Á chớp chớp đôi mắt xinh đẹp.
Mễ Nặc khen ngợi hết lợi:

- Là một vở kịch hay, chị nhất định sẽ thích.
Mễ Á đưa tay xoa đầu thiếu nữ tai thỏ, mỉm cười nói:

- Ta rất chờ mong ngươi biểu diễn.
Trong phòng ăn Cung điện, khu Trung Ương.
- Thơm quá nha.
Hi Bối Kỳ cất bước đi vào phòng ăn, mái tóc búi cao.
Thiếu nữ Ma Cà Rồng kẹp tóc mái sang một bên, lộ ra gương mặt sáng lán, sức sống hơn rất nhiều.
- Nha, hôm nay Hi Bối Kỳ đổi kiểu tóc.
Nguyệt Phi Nhan kinh ngạc đạo.
- Hì hì... Như vậy khi bay lên trời, tóc mới sẽ không dán ở trên mặt.
Hi Bối Kỳ hồn nhiên nói.
Tóc của cô rất dài, khi bay lên cao, nếu như hướng gió không đúng, rất dễ bị tóc dính bệch vào mặt.
- Còn có một điểm tốt, lúc ăn, sẽ không bị ăn nhầm tóc.
Mễ Nặc cười tươi như hoa nói.
Nếu như tóc xõa dài, lúc ăn rất dễ dàng ăn tóc hai bên gò má vào trong miệng.
Tóc của cô gái tai thỏ cũng rất dài, đối với chuyện này thấu hiểu rất rõ, luôn nhớ kỹ trong lòng.
Các cô gái có tóc dài trong phòng ăn đều gật đầu đồng ý ý kiến này.
- Ài, hôm nay, tai mèo thúi tha cũng có mặt nha!
Hi Bối Kỳ thấy Mễ Á, một cách tự nhiên ngồi ở bên cạnh cô ấy.
Mễ Á nghiêng đầu liếc thiếu nữ Ma Cà Rồng một cái, hiếu kỳ hỏi:
- Hai ngày qua, ngươi đang làm những gì?
Hi Bối Kỳ cầm lấy một quả bắp ngô, vừa gặm vừa đáp lại:
- Tham gia huấn luyện nha, còn phải tuyển thêm đội viên Không Quân.
Bây giờ, Không Quân vẫn như cũ chỉ có 3 người, yêu cầu cần phải mở rộng một chút.
Hai ngày qua, cô và Nguyệt Phi Nhan đều bận rộn chuyện chọn người, mục tiêu là những Ma Cà Rồng lai ở khu ngoại thành.
Mặc dù nhìn trúng vài người, nhưng bọn họ vẫn còn đang trong thời kỳ quan sát, còn cần quan sát thêm một đoạn thời gian.
Cô gái tai mèo chậm rãi gật đầu, thì ra người bạn ham chơi cũng có việc làm nghiêm túc.
- Ngao ô... Bắp ăn quá ngon.
Hi Bối Kỳ dùng răng mèo gặm ngô.
Răng của cô rất chắc, chỉ chốc lát đã gặm xong hai quả bắp.
Mễ Nặc đặt một mâm bánh bao trước mặt thiếu nữ Ma Cà Rồng:
- Đây là bánh bao nhân bắp, ngươi sẽ thích.
Con mắt màu vàng óng của Hi Bối Kỳ tỏa sáng lấp lánh, vui vẻ nói:
- Mễ Nặc, ta yêu ngươi quá.
Gương mặt xinh đẹp của cô gái tai thỏ ửng đỏ, đôi tai thỏ hơi rung nhẹ, đây là biểu hiện trong lòng cô đang rất vui vẻ.
Khóe môi của Mục Lương nhếch lên, niềm vui của các thiếu nữ chính là đơn giản như vậy, ăn uống no đủ là được.
- Mục Lương, chúng ta còn có 5 ngày nữa sẽ phải rời khỏi?
Âm thanh yêu mị của Hồ Tiên vang lên, hỏi.
- Ừ, nếu theo bình thường, năm ngày sau sẽ rời đi.
Mục Lương nhẹ vuốt cằm nói.
Tay phải của Hồ Tiên nhẹ nhàng quấn quanh sợi tóc bên tai, kiều mị nói:
- Năm ngày, vậy có thể lại giao dịch được thêm rất nhiều tinh thạch hung thú.
Trong đầu của cô đang suy nghĩ, làm sao trước khi rời đi, kiếm được nhiều tinh thạch hơn một chút.
Con mắt màu đen của Mục Lương nhìn về phía Hồ Tiên, đối phương đều đặt chuyện kiếm tinh thạch ở trong lòng, đã chân chính trở thành người quản lý Phố Buôn Bán.
Nguyệt Thấm Lan bắt chéo hai chân, ưu nhã ăn bắp.
Kể từ khi cô không cần phải quan tâm đến chuyện Phố Buôn Bán, cũng không cần đau đầu chuyện kinh doanh ở nơi đó, áp lực trên vai giảm bớt rất nhiều.
Nửa giờ sau, các cô gái ăn sáng xong, mỗi người đều tản ra đi làm việc của mình.
Cô gái tai mèo bị thiếu nữ tai thỏ lôi đi, đi Nhà Hát ở Phố Buôn Bán, chuẩn bị buổi biểu diễn ngày hôm nay.
Hi Bối Kỳ với Nguyệt Phi Nhan thì tiếp tục huấn luyện Không Quân, còn phải đi quan sát vài Ma Cà Rồng khu ngoại thành.
Mục Lương trở lại thư phòng, mới kéo ghế ra vừa ngồi xuống.
Kẽo kẹt...
Nguyệt Thấm Lan đã đẩy cửa ra đi vào, kéo ghế ra ngồi ở bên cạnh Mục Lương, thở dài một hơi nói:
- Mục Lương, bây giờ rất nhiều nơi ở khu Ngoại thành đều thiếu người.
- Đều thiếu người sao?
Mục Lương vô thức đặt ở hai bên huyệt Thái Dương.
Nguyệt Thấm Lan đứng dậy, tay đặt ở trên đầu anh, nhẹ nhàng xoa bóp, vừa mở miệng nói:
- Ở lớp phổ cập buổi tối, còn cần thêm bốn vị lão sư.
Theo cư dân trong thành trở nên càng nhiều, yêu cầu phổ cập kiến thức biết chữ cũng càng ngày càng nhiều, Trường Bổ Túc đã mở thêm 6 lớp mới, lại thiếu lão sư biết chữ.
- Còn những nơi khác?
Ánh mắt của Mục Lương chớp chớp.
- Còn rất nhiều, giống như Công Xưởng Xe Đạp, Xưởng Y Phục... Đều thiếu người.
Nguyệt Thấm Lan lần lượt liệt kê ra những nhà xưởng thiếu người.
- Vậy phải nghĩ cách thu nạp thêm một số người mới được...
Mục Lương nhíu mày rơi vào trầm tư.
Sự phát triển của thành Huyền Vũ đang gặp khó khăn do thiếu nguồn lực, bây giờ cần tuyển nhân tài gấp.
Anh biết rõ một cái đạo lý, nhân tài là sức sản xuất cuối cùng, mọi phát triển đều không thể tách rời khỏi con người.
Động tác trên tay Nguyệt Thấm Lan dừng lại, hai tay vòng bên trên cái cổ của anh, đầu đặt trên vai anh, dịu dàng nói:
- Phải thừa dịp trước khi rời đi thành Tương Lai, thu nạp thêm càng nhiều người càng tốt.
Mục Lương cảm thấy đỉnh đầu có một làn hơi ấm nóng thổi đến, trong lòng xao động , sau đó được anh mạnh mẽ kiềm chế.
Ngay sau đó, anh nhớ tới cái gì, con mắt màu đen lóe sáng.
Mục Lương đưa tay giữ chặt tay của cô, mở miệng nói:
- Có biện pháp.
- Cách gì?
Nguyệt Thấm Lan ngồi xuống, bộ dáng rửa tai lắng nghe.
- Giống như lần trước, đi thành Tương Lai phát Quảng Cáo, viết rõ ràng đãi ngộ, để cho những người kia tự nguyện gia nhập vào thành Huyền Vũ.
Anh nhếch miệng lên nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận