Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 480: Trẻ Em Người Thú

Sáng sớm, bầu trời xám xịt vẫn không thay đổi.
Bên trong thành Huyền Vũ lại dần dần náo nhiệt lên, các cư dân rời giường, rửa mặt xong lần lượt đi ra phố hướng về công xưởng, bắt đầu một ngày làm việc.
Bên trong nhà số 3, tòa nhà số 6, trên đường Giáp Thứ Nhất.
- Cộc cộc cộc !
Dụ Tử gõ vang cửa phòng con gái, ôn nhu hô:
- Tiếu Tiếu, mau dậy đi, ăn sáng rồi đi học.
Qua 2 phút, trong cửa phòng không ai đáp lại.
Dụ Tử không thể làm gì khác hơn là đẩy cửa đi vào, kéo con gái đang ngủ dáng ‘Hình chữ đại ’ dậy.
Cô bất đắc dĩ nói huyên thuyên:
- Tiểu lười biếng, ngươi mau dậy đi, hôm nay Thành chủ đại nhân sẽ đến trường học, ngươi không thể đến trễ.
- Thành chủ đại nhân sẽ tới trường học?
Trình Tiếu nghe vậy đột nhiên mở to mắt, bước xuống giường, thay quần áo mang giày rất nhanh.
Thành chủ đại nhân là người cô bé tôn kính nhất, cho nên muôn ngàn lần không thể lưu lại ấn tượng xấu.
- ......
Dụ Tử sửng sốt một chút, sau đó cười mắng:
- Lời của ta, còn không có tác dụng bằng Thành chủ đại nhân sẽ tới.
- Hì hì.
Trình Tiếu hoạt bát cười, rồi đi vào phòng tắm rửa mặt.
- Thực sự là......
Dụ Tử dở khóc dở cười, vừa giúp con gái xếp lại giường chiếu, xếp chăn mền gọn gàng.
Cho đến khi cô rời khỏi phòng, Trình Tiếu đã rửa mặt xong, đang ngồi ở trên bàn ăn điểm tâm.
Cô bé miệng lớn cắn lấy bánh thịt, húp thêm cháo lúa mì, thỏa mãn hạnh phúc.
Nửa giờ sau, Dụ Tử mang theo Trình Tiếu ra cửa.
Xuyên qua đường Giáp Thứ Nhất với đường Giáp Thứ Hai, đi về hướng trường học.
Lần thứ ba Thành Huyền Vũ cải tạo đã mở rộng những con đường to hơn gấp đôi, nên quãng đường đến trường dài hơn, tốn thời gian hơn, nhưng vẫn chấp nhận được.
Mười phút sau, Dụ Tử đưa con gái đến trường học, phất tay chào tạm biệt, rồi vội vàng đi công xưởng làm việc.
Trình Tiếu đi vào phòng học, đi về vị trí của mình.
Trong phòng học, các đứa bé đến từ sớm đều đang sôi nổi nghị luận, thảo luận những đứa trẻ người thú sắp nhập học thú kia.
- Mẹ của ta nói, không được khi dễ bọn hắn.
Một bé trai đầu trọc chảy nước mũi ngây thơ nói:
- Bọn hắn cũng như chúng ta, nên phải hòa đồng với nhau.
Một cô bé nhát gan rụt cổ lại, âm thanh nho nhỏ hỏi:
- Vậy bọn họ có ăn chúng ta hay không?
Bé trai đầu trọc dùng sức lắc đầu, thật thà nói:
- Sẽ không, lão sư nói qua, người thú cũng là người, món ăn cũng như người bình thường chúng ta.
Trong mấy ngày này, mỗi ngày Y Lệ Y đều sẽ truyền lại một chút quan niệm cho bọn nhỏ, các loại quan niệm như ‘Người thú giống như người bình thường’, ‘Người thú thật ra rất dễ thương’.
- Người thú nghe hiểu được lời chúng ta nói sao?
Một bé gái có gương mặt như bánh bao tò mò hỏi, cứ liên tục hỏi không ngừng.
Trình Tiếu nghiêng tai nghe, trong lòng tràn đầy tò mò.
Sau 5 phút, trong phòng học ngồi đầy hơn phân nửa đứa trẻ.
Đạp đạp !
Y Lệ Y cất bước đi vào phòng học.
- Chào buổi sáng, lão sư Y Lệ Y.
Bọn nhỏ đồng thanh chào hỏi, một tiếng so một tiếng càng lớn hơn.
- Chào các em, chúc các em buổi sáng tốt lành.
Khuôn mặt của Y Lệ Y nở nụ cười, đặt giáo án lên bàn giáo viên.
Ánh mắt bọn nhỏ lấp lánh nhìn cô, ngoan ngoãn nghe lời.
Y Lệ Y ôn nhu nói:
- Hôm nay, sẽ có mới bạn học mới tới, các ngươi phải giúp đỡ các bạn mau chóng hòa nhập với lớp học, đuổi kịp tiến độ biết chữ của chúng ta.
- Vâng.
Bọn nhỏ khôn khéo dùng sức gật đầu.
Ít nhất trong mắt Y Lệ Y, bọn nhỏ đều tính rất ngoan vâng lời, khẽ thở ra một hơi, quay người rời đi phòng học.
Bọn nhỏ có nhịn không được, đứng lên ra bên ngoài nhìn quanh.
- Nhanh ngồi xuống, đừng quậy phá.
Trình Tiếu một tay kéo bé trai đầu trọc về vị trí.
- Ưm, ta chỉ tò mò .
Bé trai đầu trọc gãi gãi cái đầu trụi lủi, hắn có chút sợ Trình Tiếu.
Dù sao cha của Trình Tiếu cũng là Cảnh sát trưởng Tuần Cảnh Vệ, không thể trêu chọc, đây là lời cha hắn dặn.
- Lão sư quay lại.
Một đứa trẻ khác hô to.
Bọn nhỏ vội vàng ngồi về vị trí, giả vờ ngoan ngoãn.
Y Lệ Y trở lại phòng học, sau lưng còn có mười hai đứa trẻ người thú đi theo, tuổi tầm mười một mười hai.
Trẻ con người thú chậm rãi đi vào phòng học, phần lớn đều cúi đầu thấp xuống, chỉ có hai ba đứa trẻ to gan, hiếu kỳ nhìn quanh phòng học.
Trong mười hai đứa trẻ này có hai người thú đầu sói, hai người thú đầu hươu, còn lại là người thú đầu rắn, đầu ngựa.
- A......
Trong phòng học, vẫn có trẻ em nhát gan nhịn không được, sợ thét lên lên tiếng.
Cơ thể đứa trẻ người thú lắc một cái, đầu cúi đến mức thấp nhất.
Đứa bé thét chói tai vội vàng đưa tay che miệng, mặc dù sợ, cũng không có bỏ chạy.
Trình Tiếu cắn lấy môi dưới, cũng bị dáng vẻ người thú làm cho giật mình, nhưng sau khi nhìn kỳ, cũng dần dần không còn sợ hãi.
- Mấy bạn đều là lần đầu tiên nhìn thấy người thú, không có ác ý.
Y Lệ Y an ủi trẻ em người thú.
- Vâng...... Không có chuyện gì.
Đứa bé đầu ngựa cúi đầu, yếu ớt đáp lại một câu.
- Đúng, ta không phải cố ý.
Đứa bé thét chói tai khi nãy, trịnh trọng khom lưng xin lỗi.
- Không có, không có việc gì.
Đứa bé đầu trâu ngẩng đầu, nhớ kỹ bạn nữ nhỏ xin lỗi mình.
Y Lệ Y nhìn qua các đứa trẻ người thú câu nệ, âm thanh dịu dàng nói:
- Tìm chỗ ngồi xuống, vị trí trống đều có thể ngồi.
- Vâng.
Các trẻ em người thú đồng thanh đáp.
Bọn họ đi về những chỗ ngồi trống kia, can đảm trực tiếp ngồi xuống.
Đứa bé đầu rắn đi tới bên cạnh bé trai đầu trọc chảy nước mũi, thận trọng hỏi:
- Ta có thể ngồi ở đây không?
- Đương nhiên có thể, ngồi đi.
Bé trai đầu trọc chảy nước mũi hào phóng vỗ vào ghế bên cạnh.
- Hô......
Người thú đầu rắn lặng lẽ thở phào, cẩn thận ngồi xuống.
Y Lệ Y gõ vào tấm bảng bằng gỗ, dịu nhẹ nói:
- Tất cả ngồi đàng hoàng, đợi chút nữa Thành chủ đại nhân sẽ đến, các ngươi đều phải ngoan chút.
- Vâng.
Bọn nhỏ cùng kêu nhau đáp lại.
Bọn nhỏ bắt đầu chờ mong, đã rất lâu chưa gặp lại Thành chủ đại nhân.
Trong suy nghĩ bọn nhỏ, Thành chủ đại nhân mang đến cho bọn hắn cuộc sống tốt hơn trước đây, là sự tồn tại giống như thần, làm người sùng bái và kính ngưỡng.
- Các em trước tiên làm quen với nhau một chút.
Y Lệ Y dùng chất giọng trong trẻo nói.
Cô cúi đầu chỉnh lại quần áo trên người, chờ Mục Lương đến.
Sau 5 phút, ngoài trường học truyền đến tiếng bước chân, còn có âm thanh của xe ngựa.
- Ngao ngao !
Sói Mặt Trăng tru lên hai tiếng.
Xe ngựa pha lê dừng lại, cửa khoang xe bị đẩy ra, Nguyệt Thấm Lan bước xuống xe trước, sau đó mới là Mục Lương.
Hộ vệ Khu Trung ương phân tán ra, canh giữ ở cửa phòng học.
- Thành chủ đại nhân.
Phụ huynh vây xem, vội thể hiện lòng cung kính.
Khóe miệng của Mục Lương khẽ nhếch, khẽ gật đầu xem như chào hỏi.
Nguyệt Thấm Lan đứng ở cửa phòng học, liếc nhìn tình huống trong phòng học, sau đó giữ ở ngoài cửa.
- Đại nhân Mục Lương.
Y Lệ Y ôn nhu chào.
- Ừm.
Mục Lương gật đầu, đi lên bục giảng.
- Chào Thành chủ đại nhân.
Sau một khắc, bọn nhỏ hưng phấn hô to lên tiếng, bao gồm những đứa trẻ người thú.
- Chào các ngươi.
Mục Lương ôn hòa chào hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận