Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 416: Uống Rượu Sẽ Say

Bọn họ cần cưỡi phi điểu trở lại Thành Phi Điểu, rồi cưỡi phi điểu bay đến Thành Chiểu.
Đạt Tư đứng lên nói:
- Vậy bây giờ chúng ta đến Trân Bảo lâu đi.
- Ừm, hy vọng vẫn còn Bọ Cánh Cứng Đèn Lồng.
Ngõa Nhĩ Cam thu lại tinh thạch hung thú, cất kỹ trong túi áo.
Hai người đã tới Thành Huyền Vũ được hai ngày.
Trong hai ngày này, bọn họ mang tài liệu hung thú giao dịch được ở Thành Vạn Yêu như da hung thú, xương hung thú, rồi mang đi đổi thành tinh thạch hung thú, tiếp theo lại ăn mấy bữa cơm thật ngon ở Phố Buôn Bán.
Hai người rời khỏi Tam Tinh lâu, đi trên Phố Buôn Bán,
- A, đội trưởng, hình như cửa hàng này chúng vẫn chưa tiến vào.
Bước chân của Đạt Tư dừng lại, bị Tiệm Trái Cây bên đường hấp dẫn.
- Tiệm trái cây, bán hoa quả?
Ngõa Nhĩ Cam sửng sốt một chút, sau đó đôi mắt trợn to lên.
Làm thương nhân hành hoang, tự nhiên biết hoa quả trân quý cỡ nào, không nghĩ tới Thành Huyền Vũ còn có cửa hàng chuyên bán hoa quả.
- Đội trưởng, chúng ta vào xem đi?
Âm thanh của Đạt Tư khàn khàn hỏi thăm ý kiến.
- Đi, đi vào.
Ngõa Nhĩ Cam gật đầu, cất bước đi vào bên trong.
Bên trong Tiệm trái cây.
Nhân viên bán hàng lễ phép chào đón:
- Hai vị muốn mua hoa quả sao?
- Ở đây thật sự có thể mua được hoa quả?
Đạt Tư kinh ngạc hỏi.
- Đương nhiên, có quả táo, lê với quýt.
Nhân viên bán hàng đưa tay ra hiệu quầy hàng bên tường bày đầy hoa quả.
- Đội trưởng, thật sự có hoa quả!
Hô hấp của Đạt Tư gấp hơn, đưa tay bắt được cánh tay của Ngõa Nhĩ Cam.
- Ta thấy được.
Ngõa Nhĩ Cam đưa tay đẩy ra cánh tay của Đạt Tư.
Hắn đi lên trước, quan sát quầy hoa quả, ra vẻ bình tĩnh hỏi:
- Hoa quả bán như thế nào?
- Táo với lê, mỗi quả năm viên tinh thạch hung thú sơ cấp trung đẳng.
Gương mặt của nhân viên bán hàng nở nụ cười, thuần thục báo giá:
- Năm viên tinh thạch hung thú sơ cấp trung đẳng, có thể mua được hai quả quýt.
- A, rẻ như vậy?
Ngõa Nhĩ Cam ngạc nhiên, nghiêng đầu liếc mắt với Đạt Tư.
Trong lòng hai người đang bị rung động, trong đầu đang có rất nhiều suy nghĩ.
Đạt Tư tiến đến bên tai đội trưởng, nhỏ giọng kích động nói:
- Đội trưởng, ở nơi khác, giá của một loại hoa quả thấp nhất cũng cần mười viên tinh thạch hung thú sơ cấp trung đẳng.
- Chúng ta có thể mua thêm một chút hoa quả, tiếp theo mang đến Thành Chiểu giao dịch.
Đôi mắt của Ngõa Nhĩ Cam sáng lên, nhỏ giọng nói:
- Mỗi loại có thể kiếm lời năm đến mười viên tinh thạch hung thú sơ cấp trung đẳng.
- Đúng, ta cũng có ý như vậy.
Đạt Tư liên tục gật đầu.
- Chào ngươi, chúng ta muốn mua hoa quả.
Ngõa Nhĩ Cam quyết định, ngước mắt nhìn về phía nhân viên bán hàng.
- Tốt, muốn mua loại trái cây nào?
Nhân viên bán hàng lấy ra một cái túi, đi tới cạnh quầy.
- Táo với lê muốn hai mươi quả, quýt lấy 50 quả.
Ngõa Nhĩ Cam suy nghĩ nói.
- Vâng, tất cả là ba trăm hai mươi lăm viên tinh thạch hung thú sơ cấp trung đẳng.
Nhân viên bán hàng rất nhanh tính ra tổng giá trị.
Nhân viên làm việc ở Phố Buôn Bán, tất cả đều đã trải qua huấn luyện đơn giản, được học qua tính nhanh.
Ngõa Nhĩ Cam lấy ra túi da thú chứa tinh thạch hung thú trong túi áo rồi đổ ra, đếm ba trăm hai mươi lăm viên tinh thạch hung thú đưa cho nhân viên bán hàng.
- Vâng, xin chờ một chút.
Nhân viên này thu lấy tinh thạch hung thú, sau đó bắt đầu đếm trái cây.
- Đội trưởng, mỗi quả quýt chúng ta có thể bán mười viên tinh thạch hung thú sơ cấp trung đẳng.
Đạt Tư thấp giọng cười nói.
- Ta cũng tính như vậy.
- Ha ha ha ha !
Ngõa Nhĩ Cam với Đạt Tư liếc nhau, ngửa miệng cười ra tiếng.
Sáng sớm tinh mơ.
Trong phòng bếp cung điện trên Khu vực Trung ương ở thành Huyền Vũ.
Vệ Ấu Lan với Ba Phù đang chuẩn bị bữa sáng.
- Chào buổi sáng !
Mễ Nặc đi vào phòng bếp, cất giọng trong trẻo chào hỏi.
- Chào buổi sáng, tiểu thư Mễ Nặc.
Hai tiểu hầu gái ngừng động tác trên tay, quay người lại hành lễ chào hỏi.
- Bữa sáng hôm nay ăn món gì vậy?
Mễ Nặc nhấc tay lên, con mắt màu xanh lam quan sát các nguyên liệu đã chuẩn bị xong.
Hôm nay, cô dậy trễ, tối hôm qua, ở bên cạnh Mục Lương trong phòng làm việc, ngắm anh xử lý công việc, thức đến khuya.
- Tiểu thư Mễ Nặc, có canh cà chua, bánh thịt chiên, khoai lang đỏ luộc và cháo lúa mì.
Vệ Ấu Lan yếu đuối báo ra.
- Ừ, rất tốt.
Mễ Nặc hài lòng gật đầu, dáng vẻ như người có kinh nghiệm lâu năm.
Sau đó, cô đi tới trong góc phòng bếp, nơi đó đặt một thùng bằng pha lê, bên trong đang ngâm lúa mì.
Cô gái tai thỏ xốc lên bên da thú trên thùng, một mùi nấm mốc kết hợp với hơi nước bốc lên, xông thẳng vào mũi cô.
- Mùi vị này, thật là khó ngửi.
Mễ Nặc nhăn lại cánh mũi thon, có chút chán ghét mùi này.
Tay cô cầm lên một nắm hạt lúa, ngón tay nhẹ nhàng vân vê, hạt lúa đã hút đủ lượng nước, rất mềm, dễ bị nghiền nát.
- Như vậy chắc được rồi.
Tai thỏ màu lam của Mễ Nặc lắc lắc.
Cô gái tai thỏ nhớ lại lời hôm qua Mục Lương nói, chờ hạt lúa trương lên là được rồi.
Cô xách tới mấy cái thùng làm bằng pha lê, dùng lưu ly chế thành cái lọc, vớt lên hạt lúa trong chậu nước, chờ nó nhỏ giọt cho khô rồi cho vào thùng.
Sau 5 phút, hạt lúa trong chậu nước đã được vớt ra toàn bộ, còn lại nước dơ màu vàng nâu.
- Tiểu thư Mễ Nặc, có thể ăn sáng rồi.
Vệ Ấu Lan ôn nhu nhắc nhở.
- Ừm, lập tức tới ngay.
Mễ Nặc cúi đầu thuận miệng đáp lại.
Sau 5 phút, cô gái tai thỏ rửa sạch sẽ đôi tay nhỏ, cuối cùng tiến vào phòng ăn.
- Đang bận gì vậy?
Mục Lương ngước mắt lên, dùng chất giọng dịu dàng hỏi.
Mễ Nặc ngồi ở bên cạnh Mục Lương, ngây thơ nói:
- Hạt lúa đã ngâm xong, nên vừa mới vớt ra toàn bộ.
- Ngâm hạt lúa làm cái gì?
Nguyệt Phi Nhan cầm khoai lang lột vỏ, cắn một miệng lớn, thịt quả màu da cam vừa thơm vừa ngọt vào miệng.
- Mục Lương nói là dùng để nấu rượu.
Mễ Nặc nghiêng đầu một cái.
- Chờ ăn xong bữa sáng, lại nấu rượu.
Khóe miệng của Mục Lương khẽ nhếch lên.
Bây giờ, anh có thể xác định, ở thế giới Mạt Nhật này không có loại sản phẩm như rượu.
- Nấu rượu là làm cái gì?
Trong con mắt màu xanh lam của Nguyệt Thấm Lam thoáng qua tia ngạc nhiên.
Mục Lương lại sáng tạo ra món mới?
- Rượu là một loại đồ uống rất ngon.
Mục Lương dùng lưỡi liếm miệng một cái nói.
Yết hầu lăn lên lăn xuống dưới cái cổ của anh, dáng vẻ như đang cố gắng nhớ lại mùi vị.
- A, vậy Tiệm Đồ Uống Lạnh lại có thể thêm một loại đồ uống mới?
Đôi mắt xinh đẹp của Mễ Nặc sáng lên.
- Rượu cũng không thể bán ở Tiệm Đồ Uống Lạnh.
Mục Lương khẽ cười nói.
Hiện tại, anh đang suy một vấn đề, nếu có người mua rượu, sau khi uống sẽ say ngã ngoài đường vậy thì phiền toái.
- A? Vì sao?
Mễ Nặc nghiêng đầu một chút, con mắt màu xanh lam lập loè tò mò.
- Rượu là vật quý giá, giá cao hơn rất nhiều lần so với đồ uống lạnh, hơn nữa người bình thường uống sẽ bị chóng mặt.
Mục Lương đưa tay nhéo lỗ tai của cô gái tai thỏ, cố ý hù dọa nói.
- Ngươi suy nghĩ một chút, nếu có người mua rượu ở Tiệm Đồ Uống Lạnh, sau khi uống vào té xỉu ở trên đường, thì phải làm sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận