Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1852: Cả Đêm Không Ngủ



Cộc cộc cộc ~~~

Đồng hồ quả lắc trên tường vẫn đều đặn đi tới, thời gian trôi qua từng phút từng giây.

Khi Hồ Tiên rửa mặt xong thì đã gần mười một giờ, cô dùng khăn lông lau khô mái tóc dày mượt, sau đó uốn éo đi tới thư phòng.

Ngoài thư phòng, Vệ Ấu Lan mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, Nguyệt Thấm Lan vẫn còn ở bên trong phòng nghỉ.

Cô nhìn Hồ Tiên đi vào thư phòng, nhịn xuống không có nhắc nhở.

Thời gian lại trôi qua lần thứ hai, kim đồng hồ đã qua đi bảy, tám cách.

Vệ Ấu Lan chớp chớp đôi mắt đẹp, bên ngoài chắc sắp sáng rồi.

Tiểu Mật đã tỉnh, cô rửa mặt xong thì đi tới trước thư phòng, nhỏ giọng nói:

- Chị Tiểu lan, ngươi đi nghỉ ngơi đi.

- Được.

Vệ Ấu Lan ngáp một cái.

Trước khi đi, cô dặn dò:

- Tiểu Mật, phải đợi đại nhân Hồ Tiên và đại nhân Thấm Lan đi ra rồi mới có thể tiến vào dọn dẹp, biết chưa?

- Ta biết rồi.....?

Đôi mắt đẹp của Tiểu Mật trợn tròn.

Vệ Ấu Lan vỗ bả vai của Tiểu Mật, bày ra vẻ mặt ngươi còn phải học tập nhiều.

-...



Tay nhỏ của Tiểu Mật nắm chặt góc áo, trong lòng có chút khẩn trương.

Cô tới gần cửa thư phòng, an tĩnh chờ đợi.

Không lâu sau đó, Chuông Huyền Vũ bên ngoài cung điện vang lên.

- Đông đông đông!

Chuông Huyền Vũ gõ bảy tiếng, trời đã sáng, tới giờ làm việc.

- Hôm nay, thành chủ đại nhân ngủ dậy trễ thật đấy.

Tiểu Mật nói thầm một câu, chỉ là cô vừa mới dứt lời thì cửa thư phòng đã bị mở ra.

Cô vội vã quay đầu nhìn lại, thấy Mục Lương thần thanh khí sảng đi ra ngoài, quần áo trên người sạch sẽ gọn gàng.

- Đại nhân, hôm nay ngài dậy sớm thế?

Tiểu Mật nói dối không chớp mắt.

Phải biết rằng ngày thường Mục Lương đều tỉnh dậy lúc sáu giờ.

- Cả đêm không ngủ.

Mục Lương duỗi người đáp.

Tiểu Mật sửng sốt một chút, sau đó mới nhận ra điều gì đó, đôi mắt đẹp của cô trừng lớn, thành chủ đại nhân cả đêm không ngủ, như vậy có nghĩa là ….

Trong lòng cô cầu nguyện cho đại nhân Hồ Tiên và đại nhân Thấm Lan vẫn còn mạnh khỏe.

- Không cần canh gác thư phòng đâu, ngươi đi làm việc khác đi.

Mục Lương vỗ vai của tiểu hầu gái.

- Vâng.

Tiểu Mật ngoan ngoãn gật đầu, xoay người đi tới nhà bếp.

Mục Lương chắp tay sau lưng đi tới hậu hoa viên, dự định đi xem Đôi Cánh Thiên Sứ và Thủy Tinh Ngư.

Khi Tiểu Mật đi tới phòng bếp thì Tiểu Tử và Ba Phù đang chuẩn bị bữa sáng.

- A, Tiểu Mật, sao ngươi lại tới đây?

Tiểu Tử kinh ngạc hỏi.

- Đại nhân bảo ta tới giúp mọi người.

Tiểu Mật giải thích.

Ba Phù nghi ngờ hỏi:

- Không cần canh gác thư phòng sao?

- Ngài ấy nói không cần, buổi chiều lại đến.

Tiểu Mật lẩm bẩm một câu, không có nói tỉ mỉ.

Tiểu Tử và Ba Phù cũng không có hỏi thêm gì nữa, tiếp tục chuẩn bị bữa sáng.

…………….

Bên trong Phố Buôn Bán vừa mới xây dựng ở thành Y Lê.

Áo Nhĩ Na và Áo Nhĩ Mạn vừa hoàn thành công việc của ngày hôm nay, chiều nay và ngày mai có thể nghỉ ngơi.

Sau khi cô và em gái trốn thoát khỏi khu vực khai thác mỏ thì đã ở nhà nghỉ ngơi hai ngày.

Sau khi lấy lại sức, hai chị em dự định đi tìm công tác, đúng lúc gặp được Phố Buôn Bán mới bắt đầu lắp đặt thiết bị, cần tuyển rất nhiều công nhân, vì vậy hai người đi ghi danh làm việc tại Phố Buôn Bán mới.

Trải qua hơn nửa tháng làm việc, đã có tám mươi phần trăm cửa hàng trong Phố Buôn Bán mới đã được sửa sang xong, đồng thời cũng có năm mươi phần trăm nhà ở hoàn thành việc lắp đặt thiết bị.

Trừ cái đó ra thì các nơi trọng điểm trong Phố Buôn Bán mới như Trung tâm Huyền Vũ, Rạp Chiếu Phim, Viện Ca Kịch, v.v… Cũng đã hoàn thành việc xây dựng và tân trang.

- Rốt cuộc có thể nghỉ ngơi rồi.

Áo Nhĩ Na gỡ mũ bảo hộ trên đầu xuống, mái tóc dài lòa xòa trước trán.

Áo Nhĩ Mạn ngồi xuống bên cạnh chị gái, quay đầu hỏi:

- Chị à, có phải ngày mai Phố Buôn Bán mới sẽ mở cửa với bên ngoài không?

- Đúng vậy, đã phát thông cáo khắp nơi rồi, cho nên ngày mai chúng ta mới có thể nghỉ ngơi một ngày.

Áo Nhĩ Na thanh thúy đáp.

Sau khi Bối Vi Nhân trở về, dưới sự giám sát và quản lý của cô thì Phố Buôn Bán mới sẽ được khai trương đúng y như trong kế hoạch.

Để ăn mừng ngày khai trương đại cát, công nhân có thể nghỉ ngơi một ngày, nghỉ ngơi xong lại tiếp tục đến sửa chữa Khu dân cư.

Áo Nhĩ Mạn ôm mũ bảo hộ, thất thần nhìn một tòa nhà lầu hai tầng và cây xanh hai bên đường trong Phố Buôn Bán, lẩm bẩm một tiếng:

- Hóa ra là thế...!

- Chị, nếu chúng ta có thể ở Phố Buôn Bán thì tốt quá rồi.

Áo Nhĩ Mạn nhỏ giọng nói.

Áo Nhĩ Na đấm đấm bả vai nhức mỏi, thấp giọng nói:

- Ta có nghe người khác nói, nhà ở nơi này rất đắt, chúng ta mua không nổi đâu.

Khi cô nhìn thấy tòa nhà ở Khu dân cư thì đã sinh ra ý niệm muốn ở chỗ này, cho nên có đi tìm hiểu về giá phòng.

Áo Nhĩ Mạn ngây thơ nói:

- Đúng là chúng ta mua không nổi, nhưng có thể thuê nha! Ta nghe những người tới từ thành Huyền Vũ nói là phòng ở có thể thuê.

- Thuê sao? Đó là một lựa chọn tốt.

Nghe vậy, đôi mắt của Áo Nhĩ Na tỏa sáng.

Áo Nhĩ Mạn bẻ ngón tay nói:

- Đúng vậy, bây giờ chúng ta có tiền rồi, chắc có thể thuê một căn nhà hai phòng ngủ một phòng khách, mẹ ở một gian, chị em chúng ta ở một gian, vừa đủ.

- Hoặc chúng ta có thể thuê nhà ở ba phòng ngủ một phòng khách.

Áo Nhĩ Na thanh thúy nói.

Nếu thuê nhà có ba phòng ngủ và một phòng khách thì mỗi người đều có phòng riêng của mình, không cần phải chen chúc trên một cái giường.

Áo Nhĩ Mạn nghiêm mặt nói:

- Không được, nhà ở có ba phòng ngủ một phòng khách đắt hơn nhà ở hai phòng ngủ một phòng khách rất nhiều, chúng ta có tiền nhưng cũng không thể phung phí.

Giá cả nhà ở Phố Buôn Bán đã được niêm yết giá rõ ràng, sau này còn sẽ dâng lên.

Áo Nhĩ Na như suy nghĩ gì đó rồi gật đầu nói:

- Cũng tốt, khi nào chị em ta trở về thì thương lượng với mẹ một chút.

- Đúng đúng, ta tin mẹ sẽ đồng ý.

Áo Nhĩ Mạn ngây thơ nói.

Áo Nhĩ Na dịu dàng nói:

- Trước đó mẹ còn nói muốn đến sống ở thành Huyền Vũ kia kìa.

- Lỡ như lệnh bài kia là giả thì sao?

Áo Nhĩ Mạn lắc đầu nói.

Cô nghe mẹ nói rằng người cứu trị bà có tặng bà một khối lệnh bài, nói là có thể dựa vào lệnh bài này để vào ở trong thành Huyền Vũ.

Áo Nhĩ Na lắc đầu nói:

- Cái này ta không biết, nhưng ta nghĩ không nên làm phiền người ta quá nhiều, ở Phố Buôn Bán đã là tốt lắm rồi.

- Đúng thế, ta cũng nghĩ như vậy.

Áo Nhĩ Mạn nhận đồng gật đầu.

Áo Nhĩ Na nhìn em gái rồi mỉm cười, thanh thúy hỏi:

- Buổi chiều không cần làm việc, chúng ta nên làm gì đây?

Áo Nhĩ Mạn suy nghĩ một chút, đề nghị:

- Chị, chúng ta đến thành Huyền Vũ rồi đi dạo một chút, ngươi cảm thấy thế nào?

- Đi thành Huyền Vũ sao?

Đôi mắt của Áo Nhĩ Na lóe sáng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận