Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 209: Lại Tiến Hóa Thêm Vài Con Động Vật Thuần Dưỡng Cấp Bảy

Lẽ nào trong thời đại tận thế này, đọc sác viết chữ lại là một công việc?
- Khụ khụ...
Nguyệt Thấm Lan họ nhẹ một tiếng.
Đôi mắt màu xanh nước biển của cô nheo lại, tinh tế hỏi:
- Ngươi thích quản lí công vụ?
Như vậy không phải là sẽ mâu thuẫn với chức vụ của cô sao?
Với tư cách là thư ký của Phủ thành chủ, hơn một nửa công vụ đều đã qua ghi chép của Nguyệt Thấm Lan, sau đó còn phát biểu, tuyên đọc.
- Ta... ta chỉ biết cái này.
Y Lệ Y nhẹ gật đầu một cái.
- Ngươi phụ trách công việc quản lí in ấn đi!
Mục Lương đã hiểu là có ý gì, nhẹ giọng sắp xếp nói:
- Còn có tiệm sách ở Phố Buôn Bán cũng do ngươi đến quản lí.
Sau khi in văn tự sẽ càng ngày càng bận rộn, bây giờ bắt đầu giao cho một người quản lí cũng là một chuyện tốt.
- In ấn văn tự? Tiệm sách?
Y Lệ Y ngây người, chớp chớp đôi mắt màu xanh lá, hoàn toàn không biết là thứ gì.
- Thấm Lan, ngươi hãy giải thích cho nàng đi.
Mục Lương nhẹ giọng nói.
- Vâng.
Nguyệt Thấm Lan cười tao nhã.
Hiện tại, cô tương đương với cánh tay trái cánh tay phải của Mục Lương, một vài công vụ không quan trọng cũng có thể phân bổ ra.
Đúng vậy, đối với Nguyệt Thấm Lan mà nói, chỉ cần đừng đoạt vị trí bên cạnh Mục Lương, còn lại đều không quan trọng.
- Ta sẽ cố gắng.
Tâm tình Y Lệ Y có chút bất an.
Cuối cùng, cô cũng phải ra khỏi khu vực thoải mái, tiếp nhận công việc từ trước đến giờ chưa từng nghe qua.
- Thịt đến rồi.
Vệ Ấu Lan bưng ra một đĩa thịt xào.
Mỗi đĩa cô đều phân một ít thịt xào.
Mà thịt xào trong đĩa của Mục Lương lại nhiều nhất, sau đó là liên tục nháy mắt với cô gái tóc đỏ.
- Đã tính qua có bao nhiêu tinh thạch hung thú chưa?
Mục Lương cắn một miếng thịt xào, nhìn cô gái tao nhã bên cạnh.
- Đều đã ghi chép lại rồi.
Nguyệt Thấm Lan từ trong ngực lấy ra một quyển sổ, mở ra rồi đưa đến.
- Buổi tối đưa đến phòng của ta đi.
Mục Lương sau khi xem xong, đóng lại quyển sổ và đưa lại.
Vừa đúng lúc anh cần chuyển đổi một số điểm tiến hóa, để tiến hóa một vài con thú thuần hóa, miễn cho việc chiến lực tiếp theo không đủ.
- Vâng.
Nguyệt Thấm Lan nhẹ gật đầu.
Mục Lương quay đầu lại nhìn thấy dáng vẻ thất thần của cô gái tai thỏ.
Anh nhíu mày nhẹ, nhẹ giọng hỏi:
- Làm sao vậy? Ngươi lơ đãng cả một ngày rồi.
- Hả?
Mễ Nặc ngẩn ra, lắc đầu.
Cô nhìn thấy Mục Lương vẫn đang bận rộn với công việc, có chút ngại ngùng không dám làm phiền anh.
- Không cần lo lắng, qua hai ngày nữa ta sẽ sắp xếp cho người đến thành Thánh Dương giúp ngươi tìm người.
Mục Lương giơ tay xoa đầu cô gái.
Anh đã vẽ ra chân dung của cô gái tai mèo.
Đến lúc đó có thể in ra hàng chục bức chân dung, việc tìm người sẽ dễ dàng hơn.
Nếu không... chỉ dựa vào mô tả bằng lời nói, từng người từng người một đi hỏi sẽ rất khó khăn.
- Được.
Mễ Nặc nhoẻn miệng cười, cũng không hỏi tại sao lại phải để qua hai ngày nữa.
Lúc đầu, cô muốn đi nhờ Y Lệ Y, nhưng vì rụt rè, chần chừ cả ngày đều chưa dám đến nhờ.
Bây giờ, có lời hứa của Mục Lương, cô cũng hoàn toàn yên tâm.
Thiên Điện bên cạnh Chính Điện, cũng chính là phòng của thành chủ.
- Còn thiếu một chút nữa là điêu khắc xong rồi.
Mục Lương mới vừa tắm rửa xong.
Anh nhìn bảng điêu khắc đang để trên bàn đọc sách, mỗi tối đều khắc thêm một chút.
Thực ra kỹ thuật điêu khắc của anh cũng không quá ổn, cho nên chỉ có thể chậm chậm từ từ điêu khắc từng chút một.
Ong ong ong !
Bọ Cánh Cứng Lấp Lánh từ cửa sổ bay vào, đậu trên giá gỗ nhỏ ở bàn sách.
Mỗi tối nó đều sẽ ở trong phòng của Mục Lương, bình thường đều đậu trên Trà Thụ Tinh Thần.
Ánh sáng ở phủ của thành chủ đều là do Bọ Cánh Cứng Đèn Lồng cung cấp, hoặc ở những nơi quan trọng của thành Huyền Vũ, ánh sáng đều là do Bọ Cánh Cứng Đèn Lồng cung cấp.
Đèn đường ở Phố Buôn Bán, chính là do tơ nhện của Nhện Quỷ Đỏ tạo ra đèn lồng, Bọ Cánh Cứng Đèn Lồng sẽ làm cho đèn lồng phát sáng.
- Tối một chút, không cần sáng quá như vậy.
Mục Lương giơ tay gõ vào vỏ của Bọ Cánh Cứng Lấp Lánh.
Anh cúi đầu chăm chú điêu khắc bức chân dung của chị gái Mễ Nặc, chuẩn bị sau này mỗi một thành đều in một vài tấm để tìm kiếm.
Răng rắc răng rắc !
Vụn gỗ bay lên.
Cộc cộc cộc...
- Mục Lương, ta có thể vào không?
Âm thanh tao nhã của Nguyệt Thấm Lan vang lên.
- Vào đi.
Mục Lương bỏ dao khắc xuống.
Kẽo kẹt !
Nguyệt Thấm Lan đẩy cửa ra, cầm theo một túi tinh thạch hung thú bước vào.
- Để ở đây đi.
Mục Lương chỉ vào bàn sách.
- Tất cả tinh thạch hung thú của ngày hôm nay đều ở đây.
Nguyệt Thấm Lan đem túi để ở trên bàn sách.
Cô nhìn thấy tóc của Mục Lương còn ướt, không hiểu nói:
- Ta giúp ngươi sấy khô tóc nhé?
- Vậy làm phiền ngươi.
Mục Lương hơi thất thần, sau đó khóe miệng mỉm cười gật đầu.
Anh vốn dĩ có thể dùng năng lực loại bỏ các giọt nước trên tóc.
Chỉ là trong lúc nhất thời quên mất, không nghĩ tới chuyện này mà Nguyệt Thấm Lan cũng chú ý đến.
Nguyệt Thấm Lan nói xong cũng chưa kịp phản ứng lại, nghĩ đến Mục Lương cũng sở hữu năng lực giác tỉnh hệ thủy.
Cô chần chừ hai giây, đôi tay mảnh khảnh đặt trên tóc của anh, vận dụng năng lực hấp thụ nước.
- Hệ thống, chuyển hóa thành điểm tiến hóa.
Mục Lương bỏ tay vào trong túi, chạm vào tinh thạch hung thú.
- Keng! Chuyển hóa thành công, nhận được: 1.228.600 điểm tiến hóa.
Mục Lương nghe thấy trong đầu truyền đến tới hơn một trăm hai mươi vạn điểm tiến hóa, đã biết hình thức Phố Buôn Bán đã thành công.
Một ngày đã kiếm được một ngàn hai trăm vạn điểm tiến hóa, mấy ngày tiếp theo coi như lượng tiêu thụ không nhiều bằng ngày đầu tiên, thì thu nhập mỗi ngày cũng có mấy chục vạn điểm tiến hóa.
Mười ngày sau thế nào cũng có bốn năm trăm vạn điểm tiến hóa, mặc dù điểm tiến hóa của một con động vật thuần dưỡng tiến hóa cấp tám còn thiếu khoảng một nửa.
Nhưng lại có thể tiến hóa thêm mấy con động vật thuần dưỡng cấp bảy, sẽ khiến cho thực lực của thành Huyền Vũ tăng lên gấp mấy lần.
- Dáng vẻ của ngươi hình như là đang rất vui vẻ.
Nguyệt Thấm Lan tìm chuyện để nói.
Sau khi cô hấp thụ nước ở trên tóc của Mục Lương, hai tay cũng không rời khỏi, trời xui đất khiến lại giúp anh ấn huyệt thái dương.
- Đương nhiên là vui rồi, lại có thể tiến hóa thêm một vài con động vật thuần dưỡng.
Mục Lương nheo cặp mắt lại, hưởng thụ thủ pháp đấm bóp vụng về của Nguyệt Thấm Lan.
Khuôn mặt của cô ửng đỏ, nhẹ nhàng hỏi:
- Ta ấn có thoải mái không?
- Thoải mái lắm.
Mục Lương ôn hòa đáp.
Hình như đây là lần đầu tiên anh được một cô gái xoa bóp huyệt thái dương, đôi tay tinh tế mềm mại, nhẹ nhàng vuốt ve mi tâm của hắn.
Đương nhiên, những quân y ở địa cầu hỗ trợ chữa lành vết thương không tính, đều chưa từng nghiêm túc nhìn qua khuôn mặt của các nàng.
- Thủ pháp này là do mẹ ta dạy cho ta, có thể giúp người khác giảm bớt mệt nhọc.
Đôi môi của Nguyệt Thấm Lan nhếch lên.
Cô là lần đầu tiên giúp đàn ông xoa bóp huyệt thái dương, trước đây đều là đấm bóp giúp cho mẹ và chị gái.
- Rất tốt.
Mục Lương mỉm cười.
Anh giơ tay cầm lấy bàn tay mảnh khảnh trên huyệt thái dương, chuyển xuống đặt trên mặt.
Thân thể Nguyệt Thấm Lan cứng đờ, đôi tay hơi giãy giụa, nhưng lại không có sức.
Cô cảm nhận được má của Mục Lương, đôi tay không hiểu sao lại mất đi sức lực.
Bạn cần đăng nhập để bình luận