Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1612: Phụ Nữ Quá Nhiều Cũng Không Tốt

Hi Bối Kỳ và Hạ Lạc khẽ nhếch môi hồng, trong lòng cuồng hô: Ta cũng muốn ôm một cái.

Tay của Nguyệt Thấm Lan khẽ nhúc nhích, đè nén cảm xúc muốn trợn trắng mắt với Mục Lương, cô vượt lên trước ôm lấy con gái:

- Được rồi, ta cũng muốn ôm ngươi.

Cô gái tóc đỏ trốn không thoát, bị mẹ vớt tiến vào lòng, đầu bị xoa đến rối tung.

- Mẹ, đừng làm rối tóc của ta!

Trong lòng Nguyệt Phi Nhan phiền muộn, sớm biết vậy lúc xuống phi thuyền không gỡ mũ giáp ra rồi.

- Hình như gầy một chút rồi.

Nguyệt Thấm Lan nghiêm túc nói.

- Mẹ à, ta còn mặc khôi giáp Chu Tước đấy, ngươi nhìn chỗ nào mà thấy ta gầy nha.

Nguyệt Phi Nhan cười nói.

- Phải không, vậy thì tốt rồi.

Nguyệt Thấm Lan mỉm cười, không hề cảm thấy xấu hổ khi nói sai, đổi chủ đề, hỏi:

- Nhiệm vụ hoàn thành như thế nào?

- Hoàn thành một cách hoàn mỹ.

Nguyệt Phi Nhan hất cằm ngạo nghễ nói.

Mục Lương dịu dàng nói:

- Vậy ngày mai cho các ngươi nghỉ phép, ba ngày được chứ?

- Quá tuyệt vời!

Nghe tới nghỉ phép, hai mắt của Nguyệt Phi Nhan lập tức sáng rực, hưng phấn nhảy lên cao ba mét.

- Được rồi, ở đây nhiều người nhìn như vậy, ngươi mau bình tĩnh lại đi.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã nói.

Nguyệt Phi Nhan nghĩ đến cái gì đó, cô nhìn mẹ một cái sau đó nhỏ giọng nói:

- Đúng rồi, Tố Cẩm cũng tới.

Nguyệt Thấm Lan sửng sốt một chút, biểu cảm trở nên nghiêm túc, nghi ngờ hỏi:

- Tại sao cô ta lại tới đây?

Nguyệt Phi Nhan bĩu môi, thầm nói:

- Ta cũng không rõ ràng, nhưng chắc tìm Mục Lương.

- Các ngươi đang nói bí mật gì thế?

Mục Lương lên tiếng hỏi, tỏ vẻ không nghe thấy gì cả.

- Không có gì đâu.

Nguyệt Phi Nhan vội vàng lắc đầu.

- Mục Lương.

Trên phi thuyền vận chuyển, một giọng nói nhẹ nhàng truyền đến.

Mọi người quay đầu nhìn lại, Tố Cẩm mặc trang phục bình thường đi xuống phi thuyền vận chuyển, ánh mắt vẫn luôn rơi vào trên người anh.

- Chúng ta lại gặp mặt rồi.

Cô dịu dàng lên tiếng.

- Đã lâu không gặp.

Mục Lương chớp chớp đôi mắt màu đen.

-....

Nguyệt Thấm Lan bĩu môi.

………

Trên không, phi thuyền vận chuyển cỡ nhỏ đi tới trước với tốc độ đều đặn, bay về phía Khu Vực Trung Ương, Nội Thành, thành Huyền Vũ.

Trong khoang thuyền, Mục Lương lười biếng dựa vào đệm, cụp mắt xuống, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim.

Nguyệt Thấm Lan ngồi bên trái hắn, đối diện là Tố Cẩm mặc thường phục.

Bên cạnh là Ly Nguyệt, Nguyệt Phi Nhan và Hi Bối Kỳ.

Hạ Lạc thì ở lại Sơn Hải Quan, chỉ huy nhân viên và Kiến Thợ dỡ hàng.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã hỏi:

- Tố Cẩm các hạ, không biết lần này ngươi tới thành Huyền Vũ có chuyện gì không?

- Ta đến tìm Mục Lương học tập tranh chữ.

Đôi môi đỏ mọng của môi son khẽ mở.

- Học tập tranh chữ?

Nguyệt Thấm Lan hơi nhướng mày rồi liếc nhìn Mục Lương.

Anh vẫn giữ im lặng, cụp mắt không nói lời nào.

Nguyệt Thấm Lan mỉm cười, giống như tùy ý mà hỏi:

- Theo ta được biết thì Tố Cẩm các hạ đã học được chữ thư pháp và tranh thuỷ mặc rồi.

Sắc mặt của Tố Cẩm trở nên nghiêm túc, nhấn mạnh từng chữ:

- Chị Thấm Lan, Mục Lương từng nói thư pháp là không có điểm cuối.

-....

Đuôi lông mày của Nguyệt Thấm Lan nhảy dựng lên, người phụ nữ này cố tình không hiểu lời của cô sao?

- Các hạ không chào đón ta sao?

Tố Cẩm chớp chớp đôi mắt màu xanh, ánh mắt mang theo sự dò xét.

-....

Nguyệt Thấm Lan suýt chút nữa không duy trì được sự ưu nhã trên mặt, không ngờ Tố Cẩm lại đột nhiên nói một câu như vậy.

Nhưng cô nhanh chóng quản lý biểu cảm của mình, nói với giọng dịu dàng:

- Làm sao có chuyện đó được, các hạ ngàn dặm xa xôi tới thành Huyền Vũ, ta vô cùng hoan nghênh.

- Vậy là tốt rồi.

Tố Cẩm nhoẻn miệng cười.

-...

Nguyệt Thấm Lan hít sâu một hơi, trong lòng tràn đầy phiền muộn.

Cô nghiêng đầu nhìn về phía Mục Lương, đối phương cũng nhìn lại cô.

Nguyệt Thấm Lan không khỏi trợn trắng mắt, tiếp đó ngậm miệng không nói chuyện.

Mục Lương dở khóc dở cười, xem ra bình dấm chua này bị đánh đổ hoàn toàn rồi.

Anh lại nhìn về phía cô gái tóc bạc, sau đó lại cụp mắt xuống không nói gì.

Tố Cẩm nhìn về phía anh, dịu dàng hỏi:

- Mục Lương, dạo gần đây ngươi có khỏe không?

- Rất tốt.

Mục Lương chớp chớp đôi mắt màu đen.

- Vậy là tốt rồi.

Trong giọng nói của Tố Cẩm mang theo ý cười.

Buồng nhỏ trên tàu lại rơi vào sự yên tĩnh lần nữa.

Nguyệt Phi Nhan nhìn về phía Hi Bối Kỳ, hai người liếc nhau, đều cảm thấy bầu không khí rất vi diệu.

- Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Nguyệt Phi Nhan nghiêng đầu thì thầm vào tai cô gái Ma Cà Rồng.

Hi Bối Kỳ phồng miệng, nhỏ giọng đáp:

-.... Cái này làm sao ta biết được.

Lúc này, trong lòng cô gái Ma Cà Rồng cũng rất phiền muộn, người trong khoang thuyền đều thích Mục Lương sao?

Sau khi giọt máu của Mục Lương được cơ thể cô hấp thụ từ từ, Hi Bối Kỳ nhận ra mình càng ngày càng muốn thân thiết với anh, thậm chí khi hai người nhìn nhau thì cô sẽ rất khó dời ánh mắt sang chỗ khác.

Mục Lương cảm thấy không khí quá yên tĩnh, đành phải mở miệng tìm chủ đề:

- Tố Cẩm, ngươi đến thành Huyền Vũ, vậy thành Tấn Nguyên làm sao bây giờ?

Tố Cẩm nói khẽ:

- Bạch Ngọc từ nhỏ đã cùng lớn lên với ta, năng lực của cô ấy rất mạnh, có thể quản lý thành Tấn Nguyên một mình.

- Rất tốt...

Mục Lương mím môi một cái, lại không biết nói gì.

A cái này.... Nữ nhân quá nhiều cũng không tốt đâu.

Nguyệt Thấm Lan không khỏi lên tiếng hỏi:

- Các hạ dự tính sẽ ở đây bao lâu?

Tố Cẩm thanh thúy nói:

- Mười ngày hoặc nửa tháng, cũng có thể... lâu hơn.

- Được rồi.

Nguyệt Thấm Lan nghe vậy thì ưu nhã nở nụ cười.

Tố Cẩm nhìn Mục Lương, nói:

- Nếu như thành Tấn Nguyên không có việc gì thì ta có thể ở đây lâu dài không?

- A?

Nguyệt Thấm Lan và Hi Bối Kỳ bỗng nhiên ngẩng đầu.

- Hoan nghênh.

Mục Lương cười một tiếng.

-.... Rất hoan nghênh.

Nguyệt Thấm Lan ngoài cười nhưng trong không cười, nếu không có người ở đây thì cô đã véo eo Mục Lương rồi.

Khóe môi của Tố Cẩm hơi nhếch lên, tâm trạng càng thêm vui vẻ.

Hiện tại, ở thành Tấn Nguyên, Bạch Ngọc đang ngồi ở trong chính sảnh, bên tay là một đống văn kiện cần phải xử lý.

Cô không nhịn được khịt mũi hừ lạnh một cái, vẻ phiền muộn trên mặt càng sâu hơn.

Bây giờ trở lại thành Huyền Vũ.

Phi thuyền vận chuyển cỡ nhỏ đã giảm độ cao, dừng lại ở tầng tám khu Trung Ương.

Mục Lương và những người khác bước xuống phi thuyền, hộ vệ Trung Ương lại lái phi thuyền vận chuyển rời đi.

- Mục Lương, ngươi đã về rồi.

Bạch Sương hào hứng đi ra cung điện.

Chỉ là cô chưa đi được hai bước thì đã bị Tố Cẩm thu hút lực chú ý.

Hai cô gái liếc nhau, trong mắt đều có tia sáng lóe lên.

Nguyệt Thấm Lan cảm thấy nhức đầu, ngày càng có nhiều cô gái xung quanh Mục Lương, chuyện này thật khiến người ta rất khó chịu.

- Làm xong liền trở về.

Mục Lương bình thản nói.

- Vị này là?

Bạch Sương nhìn về phía Tố Cẩm, ánh mắt của cô ta mang theo sự tìm tòi.

Nguyệt Thấm Lan nhẹ nhàng giới thiệu:

- Tố Cẩm, thành chủ thành Tấn Nguyên.

- Thành Tấn Nguyên ở nơi nào?

Bạch Sương nghiêng đầu hỏi.

- Ở bên kia kênh Sương Mù.

Mục Lương thuận miệng giải thích một câu.

Bạch Sương giật mình nói:

- Khó trách ta chưa từng nghe qua.

- Xin chào.

Tố Cẩm gật đầu ra hiệu.

- Xin chào.

Bạch Sương nở nụ cười, trong lòng lại bồn chồn, chẳng lẽ người phụ nữ này cũng là nhân tình của Mục Lương sao?

Bạn cần đăng nhập để bình luận