Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1419: Trở Về Là Tốt, Trở Về Là Tốt



Bạch Sương cắn môi dưới, trầm mặc một lúc rồi mới nói:

- Ta không nên tùy hứng chạy ra ngoài, thiếu chút nữa thì không trở về được rồi...

- Ngươi là thiếu một chút nữa thì không trở về được.

Đát mắt của Nguyệt Thấm Di hiện lên ánh sáng lạnh lẽo, nếu như không phải Bạch Sương may mắn, thì e rằng đã chết dưới kế hoạch của Công Tước và Kỵ Sĩ trưởng rồi.

Khuôn mặt của Bạch Sương lộ ra ý cười, âm thanh thanh thúy nói:

- Vận may của ta tốt, gặp được Mục Lương.

Bây giờ, cô vẫn còn nhớ rõ lúc ở trên biển rộng mênh mông, nhìn thấy hình ảnh của Mục Lương.

Nguyệt Thấm Di cười cười, chưa nói chuyện này có liên quan đến bọn người Kỵ Sĩ trưởng và Công Tước.

Hơn một tiếng sau, xe ngựa đã sắp đến Vương Cung, xung quanh có rất nhiều kiến trúc, ở phía xa xa đã có thể nhìn thấy tường cao của Vương cung.

- Sắp đến rồi!!

Bạch Sương hưng phấn nói.

Âm thanh quyến rũ của Hồ Tiên nói:

- Diêu Nhi, tốc độ chậm lại một chút.

- Vâng.

Diêu Nhi khéo léo trả lời.

Cô bé kéo dây cương, để cho Lợn Tám Răng Nanh chạy chậm một chút.

Hô hô hô~~~

Sắc mặt của Kỵ Sĩ trưởng âm trầm, thở mạnh, cuối cũng cũng đuổi kịp xe ngựa.

Nơi cổng chính của Vương cung, Kỵ sĩ giữ cổng cảnh giác nhìn chằm chằm vào Lợn Tám Răng Nanh đang đến gần, trường mâu ở trong tay đã giơ lên. Lúc này, cửa buồng xe mở ra, Bạch Sương thò đầu ra.

Cô lạnh giọng hạ lệnh:

- Mở cửa.

- Hả, là Công chúa điện hạ!!

Nhóm Kỵ sĩ ngã nhiên lên tiếng.

- Công chúa điện hạ đã trở về, mau mở cửa.

Không biết là ai đã hô một câu, cổng chính của Vương cung từ tử mở ra. Lợn Tám Răng Nanh kéo xe ngựa đi vào Vương cung, dưới sự dẫn đường của Nguyệt Thấm Di, dừng lại ở một chỗ đất trống.

Đám người Bạch Sương và Nguyệt Thấm Di từ trên xe bước xuống.

Đạp đạp đạp~~~

Kỵ Sĩ trưởng mặt lạnh đi đến, phía sau còn có vài tên Kỵ Sĩ.

Bạch Sương chỉ vào Lợn Tám Răng Nanh dặn dò.

- Kỵ Sĩ trưởng đến đúng lúc lắm, sai người đi tìm chút hoa quả và rau xanh đến cho bọn nó.

- Vâng.

Khóe mắt Kỵ Sĩ trưởng giật giật, bây giờ hắn lại trở thành người chăn nuôi rồi hay sao? Hắn cũng không tính toán quá nhiều, sức chú ý đã bị Hồ Tiên hấp dẫn.

- Thật là xinh đẹp...

Kỵ Sĩ Trưởng nhìn vào khuôn mặt tuyệt mỹ kia của Hồ Tiên, không nhịn được mà nuốt nước miếng, hoàn toàn không thể dời mắt.

Hồ Tiên liếc mắt qua nhìn Kỵ Sĩ trưởng, khóe môi hơi nhếch lên, đàn ông đều háo sắc. Cô nâng đuôi lên che khuất nửa giương mặt, giảm bớt khí tức quyến rũ của mình.

Bạch Sương cất lên chất giọng lạnh lùng, nói:

- Kỵ Sĩ trưởng, đây là khách của ta, ngươi quá thất lễ rồi.

- Xin lỗi, ta thất lễ rồi.

Kỵ Sĩ trưởng nhếch mép lên, liền vội vàng cúi đầu.

Đáy mắt của hắn hiện lên một tia ánh sáng, đã xem cô gái đuôi cáo là người của mình, trong lòng suy nghĩ phải làm sao để thu cô ấy vào tay của mình.

- Đi thôi, chúng ta đi gặp cha ta.

Bạch Sương cười tủm tỉm nhìn về phía Hồ Tiên. Hồ Tiên ưu nhã gật đầu:

- Được.

Diêu Nhi đi theo, trong tay cầm theo hai chiếc rương gỗ, là lễ vật mà Mục Lương tặng cho Quốc vương Hải Đinh.

Trong tay Nguyệt Thấm Di cũng cầm theo hai chiếc rương gỗ, một chiếc rương gỗ trong đó là nước hoa mà Bạch Sương mua ở khu buôn bán, một chiếc khác là lễ vật mà Bạch Sương tặng cho Quốc vương.

Bạch Sương cầm váy lên, vội vã chạy về phía chính điện.

- Chậm một chút.

Nguyệt Thấm Di hô một tiếng.

Hồ Tiên quan sát cảnh vật xung quanh, không tự chủ được mà so sánh Vương cung với Cung điện ở Khu Vực Trung Ương, phát hiện vẫn là Cung điện ở khu Trung Ương tốt hơn một chút.

- Không thể so sánh.

Khóe môi của cô mang theo nụ cười, dáng đi ưu nhã đuổi kịp bước tiến của Nguyệt Thấm Di. Bạch Sương trở về, dẫn đến nhóm người ở trong Vương cung vô cùng kinh ngạc.

- Là Công chúa điện hạ.

- Công chúa điện hạ đã trở về rồi!!

Các thị nữ ngạc nhiên hô lên, tin tức nhanh chóng truyền khắp Vương cung, còn Bạch Sương đã dẫn đám người Hồ Tiên đi đến chính điện.

- Cha, con đã về rồi~~~-

Bạch Sương hô to, hào hứng chạy vào bên trong chính điện.

Đám thị vệ Vương cung nhìn thấy là Công chúa, cũng không ngăn cản, trong lòng dồn dập nghi ngờ, không phải Công chúa đã mất tích rồi hay sao, trở về lúc nào thế?

Bên trong chính điện, Quốc vương chờ đợi tin tức ở bến tàu, mạnh mẽ mở hai tròng mắt ra, nghi ngờ tai của mình có vấn đề.

- Vừa rồi là giọng nói của Công chúa sao?

Lão nghiêng đầu nhìn về phía thị nữ cũng có vẻ mặt nghi ngờ tương tự.

Thị nữ không chắc chắn mở miệng nói:

- Hình như là vậy.

Giọng nói hưng phấn của Bạch Sương lại vang lên:

- Cha, ta đã trở về.

- Thật sự là Bạch Sương!!

Quốc vương mạnh mẽ đứng dậy.

Đạp đạp đạp~~~

- Cha!!

Bạch Sương chạy vào chính sảnh, nhìn vào ánh mắt của cha cô.

- Sương Nhi của ta, cuối cùng ngươi cũng quay về rồi.

Giọng nói của Quốc vương run rẩy, hai tròng mắt trong chớp mắt đã đỏ ửng.

- Cha, ta rất nhớ người.

Bạch Sương bổ nhào lên, hai tay ôm lấy cổ của Quốc vương. Trong mắt của Quốc vương chứa đầy nước mắt mà hỏi:

- Sương Nhi, ngươi đã đi đâu thế?

- Cha, ta đã đến thành Huyền Vũ, thiếu chút nữa là không về được rồi...

Giọng nói của Bạch Sương nức nở.

- Trở về là tốt, trở về là tốt.

Hai mắt Quốc vương đẫm lệ, cũng không hỏi quá nhiều, đắm chìm trong sự vui mừng con gái trở về.

Hồ Tiên nhìn thấy hai cha con cùng nhau khóc, trong lũng vô cùng cảm thán.

Khóe môi của Nguyệt Thấm Di hơi giương lên, nhẹ giọng nói nhỏ:

- Có thể đến Tàng Thư Các rồi.

- Cái gì?

Hồ Tiên quay đầu lại nhìn qua nàng.

Nguyệt Thấm Di cười cười lắc đầu, lạnh nhạt nói:

- Không có gì.

Hồ Tiên nhún vai, khóe mắt liếc qua phía bên cạnh, có thể cảm nhận được sự tồn tại của Hổ Tây.

Đạp đạp đạp~~~

Kỵ Sĩ trưởng đi vào chính diện, nhìn thấy hai cha con đang đắm chìm trong vui sướng khi gặp lại, sắc mặt âm trầm đáng sợ.

- Công chú trở về, hình như các hạ không vui lắm.

Giọng nói nhẹ nhàng của Hồ Tiên đột nhiên hỏi.

- Không có, ta rất vui mừng.

Kỵ Sĩ trưởng nhếch mép lên, lộ ra một nụ cười lúng túng.

- Thật sao?

Chân mày của Hồ Tiên hơi nhăn lại.

Ánh mắt của Kỵ sĩ trưởng sáng lên, không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào Hồ Tiên.

Hồ Tiên hơi nghiêng qua một bên, khuôn mặt lộ vẻ lạnh lùng hỏi:

- Ở thành Huyền Vũ, người dám nhìn chằm chằm vào ta như thế rất ít, ngươi là muốn chết phải không?

- Ta lại thất lễ rồi.

Kỵ Sĩ trưởng cuống quít cúi đầu, che giấu đi ánh mắt nóng bỏng kia của mình.

..............

-...

Đôi mắt đẹp của Hồ Tiên híp lại.

Cô đang âm thầm so sánh một phen, để quá trình ngoại giao thuận lợi tiến hành, vẫn không nên dùng thủ đoạn quá cứng nhắc và trực tiếp.

Cô nâng một cái đuôi lên che khuất nửa khuôn mặt mình, sau đó quay người lại nhìn về phía Bạch Sương và quốc vương im lặng chờ đợi.

Quốc vương buông cánh tay đang ôm con gái ra, quan tâm hỏi:

- Con gái, mau nói cho ta nghe, sau khi ngươi rời khỏi hoàng cung, ngươi đã đi nơi nào?

- Cha, chút nữa ta sẽ kể cho ngươi nghe, vẫn còn mấy người chị Hồ Tiên đang ở đây mà.

Bạch Sương nâng tay lau đi nước mắt trên mặt, lộ ra một nụ cười xinh đẹp.

- Hồ Tiên?

Quốc vương lộ ra vẻ mặt nghi hoặc, lúc này, lão mới nghiêng đầu nhìn về phía chính sảnh, lại phát hiện dưới kia còn không ít người đang đứng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận