Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 486: Thương Nhân Bán Máu

Thành Dạ Nguyệt, một tòa thành do Ma Cà Rồng thống trị.
Nhân loại sống ở đây, về dinh dưỡng và các phương diện khác đều vô cùng han khiếm, làm sao có thể khỏe mạnh được.
Ánh mắt của Nguyệt Thấm Lan lạnh lùng nhìn Lan Na, váy Lam Tinh trên người càng làm nổi bật sự ưu nhã và xuất trần của cô.
Cô giơ tay gom lại mái tóc dài, ưu nhã nói:
- Tốt thôi, ta tạm tin ngươi lần này.
- Hô...
Lan Na lập tức thở phào nhẹ nhõm, sợ đối phương cắn chết điểm này không bỏ, như vậy sẽ rất khó làm.
Nguyệt Thấm Lan ưu nhã bước tới trước mặt những người nhìn như ‘dân chạy nạn’, đôi mắt màu xanh nước biển xem kĩ từng người.
Phần lớn những người bị triệu tập tới đây đều có ánh mắt đờ đẫn, giống như từng cái xác không hồn.
Chỉ có một ít vẫn giữ lại ánh mắt sáng ngời, trong đôi mắt còn có hy vọng.
- Ngươi, còn có ngươi...
Nguyệt Thấm Lan dừng chân, giơ tay chỉ vài chỗ, cô chọn lựa những người mà bề ngoài thoạt nhìn vẫn còn bình thường.
Trong nhóm người được tuyển chọn, có một bộ phận lộ ra vẻ mặt vui sướng như điên, số còn lại thì vẫn không có chút cảm xúc nào, giống như đối với bọn họ đi tới đâu đều giống nhau.
Sau một tiếng.
Nguyệt Thấm Lan thu tay lại, đã chọn xong một ngàn người.
Có nam có nữ, phần lớn đều khoảng chừng ba mươi tuổi, còn lại là thanh thiếu niên.
- A Thanh, dẫn bọn hắn trở về thành Huyền Vũ đăng ký danh sách.
Nguyệt Thấm Lan ưu nhã nói.
- Vâng.
A Thanh lĩnh mệnh, mang những người được lựa chọn rời đi cùng với ba tên hộ vệ Khu Vực Trung Ương.
- Kế tiếp là một trăm con hung thú.
Lan Na bình tĩnh nói:
- Xin mời đi theo ta.
Nguyệt Thấm Lan cất bước đuổi kịp, đi tới phía sau pháo đài thành Dạ Nguyệt, nơi đó là trại chăn nuôi hung thú của gia tộc Dạ Nguyệt.
- Ngao ngao !
Bên trong trại chăn nuôi, đám hung thú không ngừng gào thét.
Khi Kỳ Lân tới gần thì bọn chúng lại im bặt, chỉ một số ít vẫn còn gầm gừ.
Phần lớn hung thú trong trại chăn nuôi đều là cấp 2 và cấp 3.
Cấp 4 chỉ có vài con, không có hung thú cấp 5 trở lên.
Điều này không có ý nghĩa là gia tộc Dạ Nguyệt không có nuôi nhốt hung thú cấp 5, cấp 6, chỉ là bọn chúng đã sớm được đổi chỗ.
Nguyệt Thấm Lan đi vào trại chăn nuôi, lập tức giơ tay bịt miệng mũi lại, mùi hôi thối trong đây khiến cô không khỏi nhíu mày.
Bước chân của cô hơi khựng lại, ánh mắt quét qua đàn hung thú.
Trên cơ thể bọn chúng tràn ngập vết thương, có mới có cũ, vết thương cũ đã kết vảy, vết thương mới vẫn còn đang đổ máu.
- Tất cả hung thú đều ở nơi này à?
Nguyệt Thấm Lan nghiêng đầu liếc nhìn Lan Na.
- Hung thú thuộc về gia tộc Dạ Nguyệt đều ở nơi này.
Lan Na trả lời, đôi mắt màu vàng óng lấp lóe.
Những nơi nuôi nhốt khác đều thuộc về Ma Cà Rồng bình thường và những thương nhân bán máu.
Thương nhân bán máu, tên như ý nghĩa, đó là những thương nhân lấy việc bán máu làm chủ.
Nguồn máu của bọn hắn đa số đều là hung thú nuôi nhốt ở nhà mình, một số ít là lấy từ nhân loại bên ngoài.
Những người lần đầu tiên tới chơi thành Dạ Nguyệt rất dễ dàng bị thương nhân bán máu để mắt tới.
Nguyệt Thấm Lan đi dạo trong trại chăn nuôi, Kỳ Lân đi theo sau, những nơi bọn họ đi qua, tất cả hung thú nuôi nhốt đều nằm sấp dưới đất, cúi đầu xưng thần.
- Ta muốn con này, bên này và bên kia...
Nguyệt Thấm Lan không ngừng lên tiếng, hung thú được chọn lựa chủ yếu đều là có thể nuôi nhốt, đồng thời cô còn thay Mục Lương tìm kiếm hung thú có thể thuần hóa.
Khóe mắt Lan Na nhảy lên, không thể không bội phục ánh mắt của Nguyệt Thấm Lan.
Ban đêm, thành Huyền Vũ, trong phòng ăn Cung điện.
Ba Phù và Tiểu Mật đang bày biện chén đũa, múc đầy cháo vào từng chén.
Vệ Ấu Lan thì bận rộn đi lại giữa phòng bếp và nhà ăn, bưng từng món ăn nóng hổi đặt lên trên bàn.
Bên ngoài nhà ăn, Hi Bối Kỳ và Nguyệt Phi Nhan chậm rãi đi tới, dáng đi có chút loạng choạng, trên gương mặt xinh đẹp vẫn còn hơi ửng đỏ.
- Tới giờ ăn tối chưa?
Nguyệt Phi Nhan hơi lay đầu, giơ tay xoa đôi mắt đỏ còn mơ hồ.
- Tới rồi.
Vệ Ấu Lan dịu dàng đáp lời.
- Ai da, đầu ta vẫn còn hơi choáng.
Hi Bối Kỳ chớp chớp con mắt màu vàng óng.
Trong tầm mắt của cô ấy, cửa phòng bếp đều là bóng chồng bóng.
Hai cô gái không uống Tinh Thần Trà, leo lên giường ngủ đến trưa, bây giờ chỉ mới tỉnh rượu hơn phân nửa.
- Rót một ly trà tinh thần cho các cô ấy uống trước đi, để tinh thần tỉnh táo lại.
Mục Lương chắp tay sau lưng chậm rãi đi tới.
- Vâng.
Vệ Ấu Lan ngoan ngoãn đáp, thả món ăn trên tay xuống, xoay người đi pha trà tinh thần.
- Mục Lương, ta muốn uống máu......
Hi Bối Kỳ bĩu môi, con mắt màu vàng óng ngập nước.
- Ngươi đã hấp thu hết máu lần trước rồi à?
Mục Lương kinh ngạc hỏi.
- Chưa đâu.
Hi Bối Kỳ liếm răng nanh.
Cô chỉ muốn mượn việc say rượu để gặm cổ của Mục Lương, suy nghĩ này đã tồn tại rất lâu rồi.
- Vậy thì chờ khi nào ngươi hấp thu xong thì ta sẽ cho thêm.
Mục Lương cong ngón tay bắn vào trán của Hi Bối Kỳ, đôi mắt lộ ra ý cười.
- Tốt thôi......
Hi Bối Kỳ giơ tay xoa trán, khuôn mặt càng đỏ hơn.
Mục Lương và những người khác đi vào nhà ăn, ngồi xuống vị trí của mình.
Vệ Ấu Lan rót hai ly trà tinh thần đưa cho cô gái tóc đỏ và cô gái Ma Cà Rồng.
Nước trà ấm áp vừa trôi vào cổ họng, một cỗ mát lạnh xông thẳng lên đại não, xua tan ý thức mơ màng và cảm giác choáng váng của hai cô gái, lúc này cả hai đã hoàn toàn tỉnh rượu.
- Hôm nay bữa tối có món gì vậy?
Hồ Tiên uốn éo đi vào, đôi mắt màu đỏ rực nhìn về phía bàn ăn.
- Có bắp luộc, canh bắp, bánh bột bắp.
Mễ Nặc bưng đĩa đi vào nhà ăn.
Hôm nay là ngày thu hoạch nhóm bắp đầu tiên được gieo trồng trên ruộng.
Trên bàn có ba mâm lớn đựng bắp màu vàng cam, mỗi mâm đều có chừng mười trái.
Bắp được gieo bằng Lĩnh Vực Tinh Thần, mỗi trái đều dài hai mươi centimet, từng hạt bắp to lớn no đủ.
- Bắp? Đó là cái gì?
Hồ Tiên lúc lắc đuôi hồ ly của mình rồi ngồi xuống.
- Xem như là cây lương thực, cũng giống như lúa mì và khoai lang.
Mục Lương cầm một trái bắp, há mồm cắn một ngụm, hạt bắp bị nhấm nuốt tràn ra vị ngọt thanh và nhiều nước, mùi bắp rất đậm, đúng là hương vị mà anh quen thuộc.
- Thật là nhớ quá.
Mục Lương âm thầm cảm thán một tiếng.
Được ăn món ăn quen thuộc ở dị giới quả thật là một chuyện khiến người ta hạnh phúc không diễn tả được.
Hi Bối Kỳ tò mò vươn tay cầm một trái bắp, đầu tiên là ngửi mùi, phát hiện món này không có hương vị gì cả.
- Ngao ô !
Cô bắt chước Mục Lương, mở miệng cắn một ngụm, tinh tế nhấm nuốt.
- A, thật sự là rất ngon nha!
Hai mắt của Hi Bối Kỳ lóe sáng, bắt đầu vùi đầu gặm bắp.
Lúc này, Ngải Lỵ Na và Ngôn Băng cũng đi vào nhà ăn, hai người chào hỏi Mục Lương trước rồi mới kéo ghế ngồi xuống.
- Ly Nguyệt và Thấm Lan còn chưa trở lại à?
Anh khẽ cau mày.
- Chưa đâu.
Ngải Lỵ Na thanh thúy nói:
- Nhưng Khu Ngoại thành đã tiếp thu những người tới từ thành Dạ Nguyệt.
Hi Bối Kỳ phồng miệng, nửa trái bắp còn nhét ở trong miệng, nghe được câu này thì không nhịn được khựng lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận