Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1802: Nước Ngọt Có Ga.



Mục Lương nhìn không chớp mắt, cất bước đi vào nghĩa trang.

Bước chân của anh chầm chậm, đi đến vị trí trung tâm của đền thờ, chỗ đó có bia mộ của các Liệt sĩ, tên của liệt sĩ đều khắc ở bên trên.

Phía trước bia Liệt sĩ, bày một vòng bàn dài, bên trên để đủ các loại món ăn, là do dân trong thành dùng để cúng tế. Ở phía dưới tấm bia Liệt sĩ, thì bày các vòng hoa tươi.

- Mang đồ lên.

Nguyệt Thấm Lan nghiêng đầu tỏ ý.

Đạp đạp đạp~~~

Đội hộ vệ đi lên phía trước, bày các loại bánh ngọt và hoa quả lên trên bàn.

- Bởi vì có các ngươi, cho nên thành Huyền Vũ mới trở nên tốt hơn.

Mục Lương vô cùng nghiêm túc mà khom lưng cúi lạy.

Nguyệt Thấm Lan cũng giống như thế, chuyện này khiến cho những người khác đều cảm thấy bầu không khí nghiêm trang lên, nụ cười ở trên khuôn mặt ít đi, cũng theo mà cúi lạy Liệt sĩ.

Trong đám người, Dụ Tử và Trình Tiếu cũng đang ở đây, hai người nhìn vào Mục Lương đang ở phía xa xa được Hộ vệ Trung ương vây quanh ở chính giữa, khuôn mặt lộ vẻ kính ngưỡng.

- Hình như là Thành chủ đại nhân lại đẹp trai hơn rồi.

Trình Tiếu nhỏ tiếng nói.

Dụ Tử nhếch miệng lên, nghiêng đầu nói nhỏ:

- Nghiêm túc một chút.

- Vâng!

Trình Tiếu liền vội vàng gật đầu.

Mục Lương tế điện xong, nhìn vào bánh ngọt và hoa quả mà các hộ vệ đang bưng, tỏ ý nói:

- Những món này, đợi qua ngày hôm nay, hãy đưa đến cho người nhà của các Liệt sĩ.

- Ta sẽ đi sắp xếp.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã gật đầu.

Mục Lương nhẹ nhàng vung tay áo lên, xoay người từ cầu thang đi xuống phía dưới.

Trong lòng anh đang suy nghĩ, có cần nghiên cứu nhang hay không, Tết Thanh Minh sau này có thể thắp nhang tế điện.

Nhưng anh lại suy nghĩ một lát, đền thờ đã quy định không thể mang rượu vào, lỡ như lại gây ra hỏa hoạn, vậy thì nhang kia càng không nên dùng đến.

- Thỏi vàng thần tài và tiền giấy thì lại có thể chơi một chút...

Mục Lương nhỏ tiếng lẩm bẩm.

- Đang nói gì thế?

Nguyệt Thấm Lan nghi ngờ hỏi.

- Không có chuyện gì, quay về thôi.

Anh vẫy vẫy tay áo, cất bước lên xe thú.

Ly Nguyệt và Mễ Á cũng lên xe, dưới sự bảo vệ của hộ vệ, bắt đầu di chuyển về khu Trung Ương.

- Bức ảnh vừa mới chụp như thế nào?

Nguyệt Thấm Lan nhìn về phía Ly Nguyệt.

- Ta cảm thấy vô cùng đẹp.

Ly Nguyệt xuất ra bức ảnh vừa mới chụp, đưa cho Nguyệt Thấm Lan.

Thành chủ đến Nghĩa trang Liệt Sĩ để tế điện các Liệt sĩ, nhất định sẽ đăng lên trên báo, vậy nên cần phải chụp ảnh. Nguyệt Thấm Lan cầm lấy bức ảnh mà cô gái tóc trắng đã chụp.

Trong bức ảnh, Mục Lương và cô đều đang cúng điếu về phía các Liệt sĩ.

- Chụp rất tốt, hay lấy tấm này đi, để cho nhân viên của công xưởng in ấn chế tạo thành ván khuôn.

Mục Lương hài lòng nói muốn mang bức ảnh này đăng trên báo chí, chỉ có thể thông qua sau khi bức ảnh chế thành ván khuôn, sau đó tiến hành in ấn với số lượng lớn.

- Được.

Nguyệt Thấm Lan gật đầu đồng ý.

Xe thú quay trở lại Cung điện khu Trung Ương, Nguyệt Thấm Lan cầm bức ảnh đi đến Xưởng in ấn.

Cô còn muốn đến tìm Y Lệ Y, hỗ trợ sáng tác một bài báo về Tết Thanh Minh, dùng để ca ngợi Mục Lương, để cho dân trong thành càng hiểu rõ về anh hơn.

Mục Lương trở lại phòng sách rồi ngồi xuống, một ly trà còn chưa uống xong, cửa phòng đã bị vội vã đẩy ra.

- Mục Lương, ngươi đã về rồi~~~

Vưu Phi Nhi chấp tay sau lưng đi vào trong phòng sách, đôi mắt xinh đẹp màu vàng chiếu lấp lánh.

Mục Lương đầu tiên là nhìn xuống chân của cô gái, lần này gặp cô đã mang giày.

- Có chuyện gì không?

Anh dịu dàng hỏi.

- Không có chuyện gì thì không thể đến tìm ngươi sao?

Vưu Phi Nhi nhíu miệng lại.

Mục Lương bật cười lên, cô gái tóc vàng tại sao làm nũng với mình mà lại đỏ mặt trước thế kia chứ?

- Đương nhiên là được, lúc nào cũng có thể đến.

Anh bình tĩnh nói.

- Thật sao?

Vưu Phi Nhi nghe thấy vậy liền nhanh chóng nhìn vào Mục Lương, nhưng lại nhanh chóng dời tầm mắt đi.

- Ừm.

Mục Lương cười cười gật đầu.

Anh quan sát cô gái có hai đuôi ngựa màu vàng, tay của cô vẫn đang chắp ở sau lưng, giống như đang giấu thứ gì đó, tò mò hỏi:

- Sau lưng của ngươi đang giấu món gì?

- Ngươi đoán xem.

Khóe môi của Vưu Phi Nhi cong lên, bán được chiếc nút.

Mục Lương nghe thấy vậy thì liền giả vờ như là rơi vào trầm tư, tau vuốt cằm, suy đoán nói:

- Ma dược mới?

- Không phải, ngươi đoán lại đi.

Vưu Phi Nhi lắc đầu, hai đuôi ngựa vẫy qua vẫy lại.

Cô vẫn chưa cắt tóc, hai đuôi ngựa càng ngày càng dài ra, cho dù là đã cột lên, nhưng đuôi tóc vẫn dài đến xương hông.

- Đó là bí dược trị liệu 'Cảm nhiễm Hư Quỷ'?

Mục Lương lại suy đoán nói.

- Cũng không phải... Vẫn còn chưa nghiên cứu ra được.

Khóe miệng của Vưu Phi Nhi bĩu xuống.

Cô vẫn luôn nghiên cứu bí dược để cứu chữa triệt để Cảm nhiễm Hư Quỷ, tiến triển cũng rất thong thả. Mục Lương biết bản thân va chạm vào chỗ đau lòng của cô gái, vội vàng nói sang chuyện khác.

- Aiya, ta không đoán ra được, ngươi hãy nói với ta đi.

Tiếng cười vang rõ ràng của hắn nói.

- Không đoán ra chứ gì?

Vưu Phi Nhi nghiêng đầu, lại xấu hổ mà liếc mắt nhìn Mục Lương.

Cô là nhất kiến chung tình (lần đầu gặp đã yêu) với Mục Lương, nhưng lại xấu hổ không dám nhìn thẳng vào anh.

- Không đoán ra được, ngươi hãy nó với ta đi.

Mục Lương vươn tay ra, kéo Vưu Phi Nhi đến gần phía trước.

Vưu Phi Nhi lấy ra đồ vật giấu ở phía sau, nói:

- Lúc ta đang nghiên cứu ma dược mới, thì ngoài ý muốn đã nghiên cứu ra được món đồ mới, rất giống như nước có ga mà trước đây ngươi đã từng nói.

Đó là một bình lưu ly, bên trong chứa nửa chai chất lỏng có màu hồng, trong chất lỏng còn có rất nhiều khí ga bám ở trên bình.

……………

Ánh mắt của Mục Lương lộ vẻ ngạc nhiên, nhận lấy bình lưu ly ở trong tay Vưu Phi Nhi, ngạc nhiên nói:

- Ngoài ý muốn làm ra?

Chất lỏng màu hồng có rất nhiều khí ga, nhìn rất giống như là nước có ga.

Ngón tay của Vưu Phi Nhi giơ lên cằm, nhớ lại nói:

- Ừm ừm, dùng cỏ lung lay, nước chiết từ lá của cây Klete, đường và chất lỏng của quả mộng, quấy chung tất cả lại với nhau.

Mục Lương chớp chớp đôi mắt màu đen, phương pháp luyện chế của cái này hoàn toàn khác với phương pháp luyện chế nước có ga ở Địa Cầu.

- Ta đã thử qua, uống rất ngon, không có độc.

Âm thanh thanh thúy của Vưu Phi Nhi nói.

- Ta nếm thử một chút.

Mục Lương rút nắp bình ra, uống một ngụm nước màu hồng.

Nước màu hồng khi vào miệng hơi ngọt, bọt khí ga ở trong cổ họng nổ lên, kích thích nhũ đầu, mùi vị và vị cũng không cảm thấy dính, lại ngon đến bất ngờ.

Hai mắt của Mục Lương phát sáng, líu lưỡi thở dài nói:

- Thật giống như nước có ga, giống như vị coca cola.

- Uống ngon không?

Vưu Phi Nhi hơi nghiêng đầu.

- Ừm, uống rất ngon.

Mục Lương gật đầu khẳng định.

- Vậy là tốt rồi.

Khuôn mặt của Vưu Phi Nhi cười đỏ ửng.

Mục Lương suy nghĩ một lát, ngước mắt lên nói:

- Viết cặn kẽ phương pháp luyện chế ra, ta sẽ sắp xếp người sản xuất với số lượng lớn, tên là Nước Ngọt Có Ga.

- Được, ta có thể viết ra ngay bây giờ.

Vưu Phi Nhi khéo léo nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận