Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 140: Trò Chơi Vừa Ăn Cướp Vừa La Làng (1)

Hơn một trăm cây giống, như vậy Y Lệ Y ít nhất phải lấy ra hơn phân nửa tinh thạch hung thú trong nhà.
- Các ngươi cứ từ từ chờ đi, ta đi về gom tinh thạch hung thú.
Y Lệ Y cất bước đi về phía thành Thập Lâu.
Cô đưa lưng về phía đám người, nói:
- Bọn họ chỉ còn lại hơn hai trăm cây giống, nếu chậm chân thì không còn gì nữa đâu.
Các lâu chủ nghe được chỉ còn lại hơn hai trăm cây giống, nhìn đoàn người còn đang vây quanh ở quầy hàng giao dịch, lại liên tưởng đến bọn họ còn chín vị lâu chủ đang đợi.
- Ta lại đi giao dịch thêm chút cây non nữa.
Một gã lâu chủ dẫn đầu hành động.
Nếu không mỗi người sẽ không có tới mấy chục gốc cây, ai đến chậm thì sẽ không thu hoạch được gì.
- Hay là chúng ta chờ một chút nữa, có lẽ bọn họ sẽ giảm xuống còn mười viên tinh thạch hung thú một gốc cây thì sao?
Ngõa Nhĩ Đa khuyên bảo.
- Cây non vẫn nên gieo trồng càng sớm càng tốt.
Lại một lâu chủ tiến lên giao dịch.
- Ta cũng đi xem.
- Cùng đi.
Ngõa Nhĩ Đa nhìn vài tên lâu chủ đi về phía Mục Lương, sắc mặt lập tức trầm xuống.
Hắn còn muốn ép giá, đến lúc đó giao dịch hơn phân nửa cây non, sau này có thể bán lại cho các lâu chủ khác với giá cao.
- Làm sao bây giờ? Chúng ta có nên tiến lên giao dịch không?
Vài tên lâu chủ còn lại bắt đầu không nhịn được.
- Đi thôi.
Ngõa Nhĩ Đa bất đắc dĩ lắc đầu.
Kế hoạch ép giá đã bị hành động của Y Lệ Y đánh tan, tất cả mọi người không còn tâm trạng chờ đợi.
Mục Lương bị vài tên lâu chủ vây quanh, nội dung đều là hỏi xem giao dịch bao nhiêu cây giống mới có thể giảm bớt một viên tinh thạch hung thú.
Hắn cố nén cười, nói:
- Giao dịch ba mươi cây giống trở lên, mỗi cây giảm một viên tinh thạch hung thú.
Kế hoạch trước đó của Mục Lương là, nếu như thực hiện kế hoạch người ăn trộm thì sẽ là mười viên tinh thạch hung thú đổi một gốc cây non.
Nhưng ai ngờ giữa đường lại xuất hiện Y Lệ Y, có nhân viên nội bộ phối hợp, kế hoạch còn chưa bắt đầu đã giao dịch ra hơn phân nửa hàng hoá.
- Vậy có tặng lá trà Tinh Huy không?
Có lâu chủ chờ mong hỏi.
- Không được, chỉ khi nào giao dịch một trăm cây giống trở lên mới có thể tặng một chút lá trà Tinh Huy.
Mục Lương lạnh lùng lắc đầu.
Hắn còn muốn giao dịch lá trà Tinh Huy với giá cao, làm sao có khả năng tặng miễn phí chứ.
- Ta lấy một trăm cây.
Ngõa Nhĩ Đa mở miệng giành trước.
- Ta muốn ba mươi cây.
- Ta cũng muốn ba mươi cây.
- Ta lấy hết số cây còn lại.
- Khoan đã, sao các ngươi lại có thể làm như vậy? Dù gì cũng phải chia một ít cho chúng ta chứ.
- Đúng vậy đó, chia một nửa cho ta.
Mục Lương nhìn nhóm lâu chủ đang cãi vã, thản nhiên nói:
- Các ngươi cũng có thể giao dịch mầm non cà chua.
- Ta muốn mười ba mầm non cà chua.
- Ta muốn mười cây.
Chẳng mấy chốc thì cây non cà chua cũng đã giao dịch hết sạch.
Sau khi ghi chép số liệu xong xuôi, Nguyệt Thấm Lam cười nói với vài tên lâu chủ không cướp được:
- Xin lỗi, tất cả cây non đều giao dịch xong rồi.
- Thật sự không còn gì nữa sao?
Có lâu chủ không cam lòng hô lên.
- Đã hết thật rồi.
Nguyệt Thấm Lam cười ưu nhã.
Cây non đương nhiên vẫn còn, chỉ là lấy ra cũng không giao dịch được bao nhiêu, chỉ có chiến lược bán hàng khan hiếm mới có thể giao dịch nhanh như vậy.
- Mời các vị trở về chuẩn bị tinh thạch hung thú đi.
Mục Lương lạnh nhạt nói.
Kế hoạch bước đầu của người ăn trộm đã hoàn thành.
Nếu như lầu chủ không giao dịch được gặp phải cây non rẻ hơn, khi đó số lượng giao dịch sẽ càng thêm điên cuồng.
Đến lúc đó, đừng nói một con thuần dưỡng cấp bảy, thậm chí muốn hai con, ba con cũng không phải chuyện không thể nào.
- Kế hoạch kia cần tiến hành nữa không?
Nguyệt Thấm Lam ưu nhã ôm sổ da thú, nhìn đám người Ngõa Nhĩ Đa đi xa.
- Đương nhiên là tiếp tục tiến hành rồi, đêm nay sẽ hành động.
Khóe miệng của Mục Lương lộ ra một tia cười nhạt, chậm rãi nói:
- Đêm nay ngươi sắm vai thành kẻ trộm, mang một ít lá trà Tinh Huy, cây non đi tìm những người hôm nay không giao dịch được.
- Không tìm những người đã giao dịch rồi à?
Nguyệt Thấm Lam nghi ngờ hỏi.
- Chỉ cần kế hoạch đêm nay thành công thì bọn họ sẽ tự đến tìm chúng ta.
Mục Lương nói một cách ý vị thâm trường.
- Có phải ngươi lại có kế hoạch gì không?
Nguyệt Thấm Lam chớp chớp đôi mắt màu xanh nước biển của mình.
- Ừm, ta làm một vụ giao dịch với Y Lệ Y.
Mục Lương nhẹ giọng nói:
- Đêm nay chúng ta còn phải diễn một tuồng kịch.
- Diễn cái gì?
Nguyệt Thấm Lam có chút mờ mịt.
- Chính là chơi trò vừa ăn cướp vừa la làng.
Mục Lương dự định tạo ra một trận rối loạn, yểm hộ đám người Y Lệ Y rời đi.
Hắn nghĩ tới hơn bảy mươi vạn điểm tiến hóa, trong lòng không khỏi bốc cháy hừng hực.
- Ngươi muốn phái người đến bắt cô ta sao?
Nguyệt Thấm Lam khẽ nhếch miệng.
- Đúng vậy, Ly Nguyệt, đêm nay ngươi sẽ phụ trách truy kích kẻ trộm của chúng ta.
Mục Lương nháy mắt với cô gái tóc trắng.
- Không thành vấn đề, cứ giao cho ta!
Ly Nguyệt cười nói.
- Ngươi thật đúng là biết an bài nhiệm vụ phiền toái cho ta.
Nguyệt Thấm Lam giơ ngón tay cuốn sợi tóc bên má.
- Ngươi cứ coi như mình tham gia một trò chơi là được rồi.
Mục Lương nghiêng đầu cười với nàng.
- Nếu ta làm hỏng thì cũng đừng trách ta đấy.
Khóe miệng của Nguyệt Thấm Lam cong lên một nụ cười khó lường.
- Ngươi chơi vui là được rồi.
Mục Lương không khỏi bật cười.
Anh đi tới bên cạnh cô gái tai thỏ, hỏi:
- Hàng hoá giao dịch thế nào rồi?
- Nước và đồ gốm đã hết, chỉ còn lại một ít cà chua và cải trắng.
Mễ Nặc liếc nhìn rau dưa xanh trong hộp gỗ.
- Không sao, giao dịch không hết thì chúng ta tự ăn.
Mục Lương nhìn chằm chằm vào hộp gỗ chứa tinh thạch hung thú.
Đại đa số tinh thạch hung thú đều là một ít cấp bậc sơ cấp hạ đẳng, một viên có thể chuyển hóa thành mười điểm tiến hóa.
- Số vải này đủ để chúng ta dùng rất lâu.
Nguyệt Thấm Lam đi tới nhìn gần hai trăm cuộn vải.
Một khúc vải có thể làm được rất nhiều quần áo, mà một bộ quần áo có thể mặc hơn mấy năm.
Nếu như trong nhà vô cùng nghèo, nói không chừng một bộ quần áo là có thể mặc hơn nửa đời người.
- Đến lúc đó đem một ít vải bỏ vào nơi giao dịch, có thể đổi thành điểm cống hiến.
Mục Lương nhẹ giọng an bài.
- Được.
Nguyệt Thấm Lam ghi chép vào sổ da thú.
- Ngươi tìm thêm người hỗ trợ đi, nơi giao dịch sẽ càng ngày càng bận rộn.
Mục Lương nhẹ nhàng nói.
Nếu hắn có được một triệu điểm tiến hóa, việc đầu tiên sẽ là tiến hóa Rùa Đen đến cấp bảy. Lúc đó diện tích phía sau lưng rùa sẽ mở rộng gấp mười lần, như vậy một ít kế hoạch cải cách cũng phải bắt đầu triển khai.
Nguyệt Thấm Lam không thể chỉ quản lý một cái sở giao dịch, nếu như vậy thật sự là quá lãng phí nhân tài.
- Ta bảo Phi Nhan đến hỗ trợ được chứ?
Người đầu tiên mà Nguyệt Thấm Lam nghĩ tới chính là con gái.
- Được.
Mục Lương không có ý kiến.
Dạo gần đây cô gái tóc đỏ vô cùng nỗ lực, chỉ cần dạy dỗ một chút là có thể tự mình đảm đương một phía.
- Có người tới.
Ngải Lỵ Na mềm mại nhắc nhở.
Mục Lương ngẩng đầu, thấy một số người trong mắt chứa bi thương đi tới trước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận