Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 2722: Tốn Tiền Lại Không Hỏi Thăm Được Gì

Đức Lạt Cơ cau mày lại, quay đầu dùng ánh mắt ra hiệu với hai người còn lại.

- Cùm cụp ~~~

Tiếng chìa khóa cắm vào ổ vang lên, chốt cửa xoay được nửa vòng rồi lại nhanh chóng lại trở về chỗ cũ.

- A, tại sao không mở cửa được?

Giọng nam lại vang lên lần nữa.

Nam nhân kinh ngạc nói:

- Chẳng lẽ là khóa hỏng rồi?

- Ta không thuê căn phòng này đâu, khóa bị hỏng rồi, lỡ như ta đi ra ngoài rồi trở về mất hết đồ đạc thì bây giờ ta phải làm sao đây?

Một giọng nữ phách lối vang lên.

Nhân viên cho thuê phòng cười khan nói:

- Vậy được rồi, chúng ta đi xem phòng khác, tối nay ta lập tức bảo người đến sửa chữa căn phòng này.

- Vậy thì đi thôi, ta muốn xem căn phòng khác.

Giọng nữ phách lối tiếp tục nói.

- Cộp cộp cộp ~~~

Tiếng bước chân đi xa, ngoài cửa khôi phục sự yên tĩnh.

Đức Lạt Cơ chậm rãi thở phào một hơi, xoay người lại ra lệnh:

- Mau chóng thu dọn nơi này đi, chúng ta không thể ở lại đây được nữa.

- Vâng.

Mã Cách Phu và Thiết Lôi Nhĩ lên tiếng, tăng nhanh tốc độ dọn dẹp.

Mười phút sau, ba người đều mặc áo choàng da thú, tóc xõa xuống che khuất hơn nửa gương mặt.

Cả ba chỉ chừa một đôi mắt để nhìn đường, chòm râu bị cạo sạch, nếu không nhìn cẩn thận thì sẽ khó mà nhận ra được bọn họ là ba người đang bị truy nã.

- Đi thôi.

Đức Lạt Cơ hài lòng gật đầu.

Cửa phòng bị nhẹ nhàng kéo ra, hắn ló đầu ra ngoài kiểm tra một vòng, không thấy ai mới yên tâm đi ra ngoài.

- Cộp cộp cộp ~~~

Mã Cách Phu và Thiết Lôi Nhĩ đuổi theo, ba người đi xuống lầu tới đường cái, hoàn cảnh lập tức trở nên náo nhiệt.

Đức Lạt Cơ bình tĩnh lại, ngẩng đầu ưỡn ngực đi về phía trước.

Mã Cách Phu cung kính hỏi:

- Đức Lạt Cơ, bây giờ chúng ta đi đâu đây?

Đức Lạt Cơ nói:

- Đi tới chỗ làm việc của Tư Mộ xem sao.

Tư Mộ là một Ma Cà Rồng sinh hoạt ở Vệ Thành Số Tám, công tác ở một cửa hàng bánh kẹo.

Mã Cách Phu thấp giọng nói:

- Chúng ta đã đi qua đó mấy lần nhưng mà không thấy Tư Mộ.

Đức Lạt Cơ hỏi:

- Nhưng mà ngươi cũng không hỏi thăm những người khác là Tư Mộ đi đâu, đúng không?

Thiết Lôi Nhĩ lắc đầu ngượng ngùng nói:

- Không có, trong cửa hàng có quá nhiều người, ta sợ gây nên chú ý nên không dám hỏi...

- Phế vật, không hỏi thì làm sao mà biết được?

Đức Lạt Cơ giơ tay đỡ trán, nhẫn nhịn xúc động muốn hành hung hai người.

Hắn hít sâu một hơi, cất bước đi về phía cửa hàng bánh kẹo.

Mã Cách Phu và Thiết Lôi Nhĩ liếc nhau, hai người đều phiền muộn không thôi, rõ ràng cảm thấy không đánh rắn động cỏ là chuyện không sai, vì sao bọn họ còn phải bị ăn mắng?

- Cộp cộp cộp ~~~

Ba người với tâm tư khác nhau đi tới cửa hàng bánh kẹo còn chưa đi vào bên trong thì có thể nhìn thấy dòng người ở bên trong cửa hàng thông qua cửa sổ lưu ly trong suốt.

- Thật là nhiều người.

Mã Cách Phu bĩu môi.

Đức Lạt Cơ quay đầu dạy dỗ:

- Nhiều người mới tốt, như vậy sẽ không gây chú ý, hiểu chưa?

- Đã hiểu.

Mã Cách Phu co giật khóe miệng, trong lòng không nhận đồng câu này.

- Cọt kẹt ~~~

Đức Lạt Cơ đẩy cửa bước vào, mùi hương ngọt ngào đập vào mặt khiến tâm trạng tốt hơn nhiều.

- Rất ngọt.

Hắn nuốt nước miếng, nhìn về phía gian trưng bày trong cửa hàng.

Cửa hàng bánh kẹo rất lớn, có từng dãy hàng bày đủ loại chai lọ, bên trong chứa vô số kẹo đủ màu sắc và hình dạng.

- Ực ực ~~~

Mã Cách Phu nuốt nước miếng, bị hấp dẫn bởi các loại kẹo trên kệ hàng.

Có bảy, tám người đang xếp hàng trước quầy tính tiền, trên tay đều ôm từng bình trong suốt đựng đầy kẹo, bọn họ đang chờ tới lượt cân kẹo và tính tiền.

Đức Lạt Cơ nhìn quét người xung quanh, không thấy được bóng dáng của Tư Mộ.

- Thật đúng là không có ở đây...

Hắn trầm mặc vài giây, thuận tay cầm lấy một bình kẹo nhỏ rồi đi tới chỗ xếp hàng đợi tính tiền.

- Hắn định làm gì thế?

Mã Cách Phu ngạc nhiên hỏi.

- Ta nào biết.

Thiết Lôi Nhĩ nhỏ giọng thầm thì.

Nhân viên bán hàng sau quầy giơ tay ra hiệu:

- Mời vị kế tiếp sang bên này tính tiền.

Đức Lạt Cơ vội vã chen lên rồi buông bình kẹo trong tay xuống.

Nhân viên bán hàng nhanh chóng đặt bình kẹo lên bàn cân rồi ghi lại khối lượng.

- Xin chào, tổng cộng là ba mươi đồng Huyền Vũ.

Nhân viên bán hàng mỉm cười nói.

Khóe mắt của Đức Lạt Cơ co giật, không ngờ một bình kẹo nho nhỏ như vậy lại có giá ba mươi đồng, nhưng mà cuối cùng hắn vẫn lấy ra đồng Huyền Vũ tính tiền.

- Được rồi, quý khách đi thong thả.

Nhân viên bán hàng thu hồi đồng Huyền Vũ.

Đức Lạt Cơ giả vờ tùy ý hỏi một câu:

- Ta muốn hỏi thăm một chút, tại sao Tư Mộ lại không tới đây làm việc?

- Xin hỏi ngươi là?

Nhân viên bán hàng chớp chớp mắt hỏi.

- Ta là bạn của hắn.

Đức Lạt Cơ nói với vẻ mặt thành khẩn.

- Hóa ra là như vậy, Tư Mộ đã nghỉ việc, sẽ không tới đây nữa.

Nhân viên bán hàng giải thích.

Trong lòng Đức Lạt Cơ khẽ nhúc nhích, hỏi tới:

- Vậy hắn đi đâu?

- Cái này thuộc về chuyện cá nhân, ta không biết.

Nhân viên bán hàng mỉm cười lắc đầu.

- Vậy được rồi.

Đức Lạt Cơ âm trầm cầm bình kẹo xoay người rời khỏi.

Mã Cách Phu và Thiết Lôi Nhĩ đứng ngoài nín cười quan sát toàn bộ hành trình, đi theo Đức Lạt Cơ rời khỏi cửa hàng bánh kẹo.

- Đại nhân, ta có thể nếm thử chút kẹo không?

Thiết Lôi Nhĩ liếm môi nói.

- Cút!

Mặt của Đức Lạt Cơ càng đen hơn.

Không hỏi thăm được tin tức mà còn phải tốn tiền mua kẹo, điều này làm cho hắn rất khó chịu.

- Răng rắc ~~~

Đức Lạt Cơ cắn một viên kẹo, vị ngọt lập tức lan tỏa khiến cả khoang miệng trở nên ngọt ngào.

Mã Cách Phu và Thiết Lôi Nhĩ nhìn chằm chằm, hầu kết không khỏi cuộn lên xuống mấy lần.

- Muốn ăn không?

Đức Lạt Cơ liếc nhìn hai người.

- Muốn.

Thiết Lôi Nhĩ gật đầu không chút do dự.

Đức Lạt Cơ vừa nhai kẹo vừa lộ ra nụ cười ác liệt, nói:

- Muốn ăn thì tự đi mà mua.

- ...

Thiết Lôi Nhĩ đen mặt, đúng vậy, người có tính cách keo kiệt như Đức Lạt Cơ sao lại cho hắn ăn chứ.

- Răng rắc ~~~

Đức Lạt Cơ nhai kẹo như thể là để phát tiết nỗi lòng, chẳng mấy chốc đã ăn sạch non nửa bình kẹo.

Hắn chép miệng, hơi nhướng mày nói thầm một tiếng:

- Thứ này mắc nhưng ăn ngon thật.

Mã Cách Phu bĩu môi, lén lút đứng sau lưng Đức Lạt Cơ trừng ta của hắn một cái, trong lòng oán thầm không thôi.

Đức Lạt Cơ vặn chặt nắp bình lại, quay đầu lại nói:

- Chỉ cần các ngươi tìm được Tư Mộ thì chỗ kẹo còn lại sẽ là của các ngươi.

- Vâng.

Mã Cách Phu cúi đầu, trong lòng mắng thầm.

Ba mươi đồng Huyền Vũ mua một bình kẹo, bây giờ chỉ còn lại một nửa, dùng cái này để làm phần thưởng thật sự là quá keo kiệt.

Thiết Lôi Nhĩ cố nén không trợn trắng mắt, nói:

- Hiện tại chúng ta phải thu thập tin tình báo lần nữa.

- Vậy thì đi đi.

Đức Lạt Cơ hừ lạnh một tiếng.

- Nhưng mà chúng ta đi đâu tìm bây giờ?

Mã Cách Phu nhấc mắt lên, đen mặt nói:

- Chúng ta còn không biết Tư Mộ đang ở đâu.

- Vậy thì tìm người hỏi thăm.

Đáy mắt của Đức Lạt Cơ hiện lên tia sáng lạnh lẽo, quay đầu nhìn về phía cửa hàng bánh kẹo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận