Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1616: Đừng Nói Nhảm Nữa, Thành Thật Giải Thích Đi

Nguyệt Thấm Lan không nói nhảm, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề:

- Hai vé, ta muốn chuyến tàu gần nhất.

- Vâng.

Nhân viên nhanh chóng gật đầu.

Cô ấy khéo léo thao tác, nhanh chóng xuất hai vé tàu đưa cho Nguyệt Thấm Lan. Nguyệt Thấm Lan cầm vé tàu rồi xoay người rời đi.

Với thân phận của cô thì ngồi tàu tất nhiên không mất phí, chỉ cần đăng ký là xong.

Cô cầm vé tàu quay lại bên cạnh Tố Cẩm, lắc lắc tấm vé trong tay:

- Đi theo ta, còn mười phút nữa tàu sẽ rời bến, phải đi nhanh thôi.

- Được.

Tố Cẩm không hỏi nhiều, gia tăng tốc độ bước theo sau Nguyệt Thấm Lan.

Có Nguyệt Thấm Lan dẫn đường, suốt chặng đường cả hai đều gặp đèn xanh, từ chốt kiểm tra an ninh đến cửa soát vé chỉ mất có ba phút.

- Đại nhân, có thể lên tàu rồi ạ.

Nhân viên soát vé kính cẩn đưa vé tàu cho Nguyệt Thấm Lan.

- Ừm.

Nguyệt Thấm Lan gật đầu, được ưu tiên đi từ đường cao tốc đến sân ga. Cả khuôn mặt của Tố Cẩm đều tràn đầy ngạc nhiên, đây là muốn làm gì?

Cho đến khi nhìn cô ấy thấy đoàn tàu, vẻ mặt cô ấy phút chốc liền đông cứng lại.

- Đây là ma cụ cao cấp sao?

Cô ngạc nhiên hỏi.

- Đúng vậy.

Nguyệt Thấm Lan tiện trả lời một câu, theo thông tin ghi trên vé tìm thấy toa xe của mình, quay đầu lại nói:

- Vào trước đi, lát nữa sẽ có nhiều người lắm.

- Được.

Đôi môi đỏ của Tố Cẩm mấp máy, đi theo Nguyệt Thấm Lan vào trong toa tàu, ngồi xuống hàng ghế thứ nhất. Mới ngồi xuống không lâu, bên ngoài toa tàu trở nên náo nhiệt hẳn lên, sau khi kiểm tra vé xong thì các hành khách khác bắt đầu lên tàu.

- Ô, thư ký đại nhân!

Có người nhận ra Nguyệt Thấm Lan, liền kích động chào hỏi.

Nguyệt Thấm Lan lạnh lùng nói:

- Ngồi trước đi, đừng chặn người phía sau.

Khi cô đi đến Phố Buôn Bán, thường xuyên cải trang vi hành để xem ở thành Huyền Vũ có xuất hiện vấn đề tiềm ẩn nào không.

- Vâng vâng vâng.

Cư dân nhanh chóng gật đầu, xem thông tin vé để tìm chỗ ngồi.

Trong mười phút sau đó, luôn có người nhận ra Nguyệt Thấm Lan.

Cô mệt mỏi đối phó, sau đó dứt khoát nhắm mắt cúi đầu xuống.

Tố Cẩm mỉm cười, im lặng không nói lời nào.

- Chào mỹ nữ, làm quen chút không?

Đột nhiên, người đàn ông vạm vỡ ngồi xuống bên cạnh Tố Cẩm, nhìn Tố Cẩm với ánh mắt nồng nhiệt. Cô hơi nhíu mày, bình tĩnh hỏi:

- Chỗ ngồi của ngươi là ở đây sao?

Sau khi được ngồi vào chỗ, Nguyệt Thấm Lan nói: hàng ghế mà họ đang ngồi sẽ không được bán cho cư dân khác.

- Tất nhiên.

Người đàn ông cười toe toét, vẫn bất cần quan sát Tố Cẩm.

Hắn tiếp tục mời:

- Cô gái, ta mời ngươi đến Mỹ Thực Lâu. Đồ ăn ở đó rất ngon.

Hắn thường dùng thủ đoạn này để lừa một số phụ nữ vào Mỹ Thực Lâu, luôn có một số người tham rẻ bị lừa.

- Không quan tâm.

Tố Cẩm quay đầu đi.

- Đừng lo lắng, với thân phận này của ta thì sẽ không lừa ngươi đâu.

Hắn cau mày bất mãn.

Tố Cẩm liếc nhìn Nguyệt Thấm Lan đang cúi đầu giả vờ ngủ, hỏi ngược lại:

- Vậy nói đi, ngươi là ai?

- Ta là tuần cảnh Vệ thành số 3.

Hắn hất cằm, vẻ mặt đầy kiêu ngạo.

- Tuần cảnh Vệ thành số 3, rất lợi hại hả?

Tố Cẩm khẽ cau mày.

- Ngươi không biết à?

Vẻ mặt của hắn đơ ra trong vài giây.

- Không biết.

Tố Cẩm bình tĩnh nói.

Hắn tự hào nói:

- Ta nói cho ngươi biết này, tuần cảnh là một nghề rất ngầu ở thành Huyền Vũ đấy, đi ăn sẽ được miễn phí.

- Đãi ngộ tốt như vậy á?

Đôi mắt Tố Cẩm lộ ra vẻ ngạc nhiên.

- Ăn miễn phí? Ăn ở đâu?

Nguyệt Thấm Lan ngẩng đầu hỏi.

- Rất nhiều cửa hàng miễn phí, họ không dám nhận đồng Huyền Vũ của ta.

Người kia mới nói được nửa chừng thì nhìn thấy sắc mặt của Nguyệt Thấm Lan, vẻ mặt xám ngoét như ăn phải ruồi. Đôi mắt xanh lam của cô lóe lên hàn quang, lạnh lùng nói:

- Nói tiếp đi, nói hết cái định nói đi.

- Thư, Thư ký đại nhân, ta nói đùa đấy đừng coi là thật.

Hắn run lên, trán chảy đầy mồ hôi lạnh.

- Vậy sao?

Đôi mắt xanh lam của Nguyệt Thấm Lan hơi nheo lại.

- Thư ký đại nhân, ta nói đùa thật đấy.

Mặt hắn như đưa đám, cơ thể của hắn đang run rẩy. Tố Cẩm nhẹ giọng nói:

- Thì ra là không phải ăn miễn phí.

- Không miễn phí, phải trả bằng đồng Huyền Vũ.

Người kia vội vàng xua tay, thật sự hắn sắp khóc đến nới rồi.

Nguyệt Thấm Lan lạnh lùng quát:

- Đừng nói nhảm nữa, thành thật giải thích đi.

…………

Người đàn ông cao lớn run sợ, vẻ mặt cầu xin nói:

- Thư ký đại nhân, thật sự không phải ta ăn cơm không trả tiền…

Trong lòng hắn ta quả thực vô cùng hối hận, hắn không nên khua môi múa mép, lại càng không nghĩ tới sẽ đụng phải Nguyệt Thấm Lan.

- Bây giờ ngươi nói như vậy, khiến ta một chữ cũng không thể tin được!

Nguyệt Thấm Lan chậm rãi lắc đầu.

- Đại nhân, ta không nói mà…

Người đàn ông kia vội vàng giải thích.

- Câm miệng, ngươi có làm hay không, ta chỉ cần tra một chút là biết ngay thôi.

Nguyệt Thấm Lan nhìn hắn với ánh mắt lạnh lùng.

- …

Người đàn ông cao lớn biến đổi sắc mặt, cuối cùng hắn ta cũng tuyệt vọng cúi đầu.

Ầm ầm…

Xe lửa rung lên, tiếng ồn vang lên cùng với tiếng của người soát vé bên trong xe.

- Xe lửa chuẩn bị khởi hành, mời những hành khách chưa tìm được chỗ ngồi nhanh chóng tìm chỗ ngồi ổn định…

Con ngươi của người đàn ông kia đảo một vòng, trong lòng đang nghĩ đối sách.

- Ngươi thành thật một chút cho ta.

Nguyệt Thấm Lan lạnh giọng mở miệng.

- Dạ.

Hắn lần thứ hai cụt hứng, cảm thấy tương lai phía trước thật mịt mù.

Xe lửa bắt đầu chạy, hướng về Vệ thành số 1.

Tố Cẩm sửng sốt một chút, đôi mắt đẹp mở lớn nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ, cảnh vật lui về sau, tốc độ càng ngày càng nhanh hơn.

Mấy phút sau, xe lửa đạt đến tốc độ cao nhất, tiếng ong ong vang lên không ngừng.

- Đây cũng là công trình mà Mục Lương tạo nên sao?

Tố Cẩm chăm chú nhìn về phía Nguyệt Thấm Lan.

- Đương nhiên.

Nguyệt Thấm Lan nhếch khoé môi gật đầu.

Tố Cẩm nghe vậy cũng chậm rãi gật đầu, thở nhẹ một hơi, nói:

- Nếu như là Mục Lương làm ra loại xe này, ta cũng không quá bất ngờ.

- Vì sao?

Nguyệt Thấm Lan cảm thấy kinh ngạc.

Đôi mắt Tố Cẩm sáng rỡ, khuôn mặt nghiêm túc nói:

- Vì trong mắt ta, không có chuyện gì mà ngài ấy không thể làm được.

- …

Khoé mắt Nguyệt Thấm Lan giật giật, nghĩ đến lời nói của Mục Lương, nữ nhân này đúng là fan cuồng của anh ấy.

Cô xem như không nghe thấy, lấy ra Trùng Cộng Hưởng liên lạc với khu Trung Ương, đem sự tình về người đàn ông kia nói cho tiểu hầu gái, để cô ấy chuyển lời lại với Ngải Lỵ Na, phái người tới Vệ thành số 1 để bắt người thẩm tra.

Người đàn ông cao lớn nghe vậy thì thân thể run lên, sắc mặt hắn càng trở nên trắng bệch.

Nửa giờ sau, tốc độ của xe lửa dần chậm lại, dừng lại ở trạm xe lửa bên ngoài Vệ thành số 1.

Cửa toa xe lửa mở ra, Ngải Lỵ Na mặc khôi giáp U Linh bước vào trong xe, chỉ cần liếc mắt là thấy được mấy người Nguyệt Thấm Lan.

- Đại nhân Thấm Lan.

Ngải Lỵ Na giơ tay lên chào một cái theo nghi thức quân đội.

Cô cưỡi Ong Thợ tới, nên mười phút trước đã đến Vệ thành số 1.

- Chính là hắn, đem hắn về thẩm tra kỹ càng.

Nguyệt Thấm Lan gật đầu, ý bảo Tố Cẩm ở bên cạnh người đàn ông kia.

- Vâng.

Ngải Lỵ Na gật đầu, con ngươi màu hồng nhạt nhìn về phía người đàn ông cao lớn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận