Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1841: Trình Diễn Thời Trang Lần Đầu Tiên Của Thành Huyền Vũ



Lúc này, ở khu hậu trường có thể dùng từ 'mỹ nữ như mây' để hình dung.

- Nhiều người quá đi.

Vệ Ấu Lan nhỏ giọng thì thầm.

Bên cạnh Hồ Tiên thiếu người, cho nên cô được gọi đến để giúp một tay.

Khu hậu trường không lớn, hiện tại đang chen lến năm mươi mấy người, trong đó có khoảng ba mươi người là những cô gái có vóc dáng cao gầy, đa số đều xinh đẹp nhưng không diễm lệ, những người này đều là nô lệ, là do Hồ Tiên tìm đến từ thành Y Lê.

Bên trong những cô gái này, có người thường, cũng có người nửa thú.

- Đại nhân Hồ Tiên, ngài đã đến rồi.

Người phụ trách của Buổi thanh tú nhìn thấy Hồ Tiên và cô hầu gái, vội vàng đi đến chào hỏi.

Hồ Tiên gật đầu tỏ ý, kiều mị hỏi:

- Người đã đến đủ hết chư?

Người phụ trách cột lại mái tóc nói:

- Đã đến đông đủ hết rồi, ba mươi người mẫu, không thiếu một người nào.

Cô ấy tên là Sao Hoa, đã từng là dân trong thành của thành Bắc Hải, sau khi trải qua Hư Triều, may mắn vẫn còn sống sót.

Cô xoay người lại phất tay, dặn dò:

- Mọi người hãy qua đây, xếp thành hai hàng.

- Vâng.

Các người mẫu bước chân chậm chạm đi đến, xếp thành hai hàng ở trước mặt của Hồ Tiên.

Hồ Tiên nâng tầm mắt lên, quan sát những cô gái ở trước mặt, các cô ấy hiển nhiên đều bị nhìn chăm chằm. Cô quay đầu nhìn về phía Sao Hoa, hỏi:

- Quần áo mà các cô ấy cần mặc, đều đã phân phối xong hết rồi?

- Đã phân xong hết rồi, mỗi người mặc ba bộ.

Sao Hoa bình tĩnh báo cáo.

- Ừm.

Hồ Tiên hài lòng lên tiếng.

Cô nhìn về phía các cô gái ở trước mặt, giọng lạnh lùng nói:

- Các ngươi đều là do ta mua về, ta không cần biết trước đây các đã làm chuyện gì, nhưng từ hôm nay trở đi, thân phận của các ngươi chính là người mẫu.

- Vâng.

Giọng nói cao thấp không đều của các cô gái đáp lại.

Hồ Tiên tiếp tục nói:

- Làm việc ở đây, bao ăn bao ở, mỗi tháng còn có lương bổng trợ cấp.

- Còn có thể nhận lương sao?

Đôi mắt xinh đẹp của các người mẫu nhất thời bắt đầu sáng lên.

Các cô ấy đã từng là nô lệ, được Hồ Tiên mua về, chỉ nghĩ là đến hàng ngàn công việc bẩn thỉu mệt nhọc, có một miếng đồ ăn là tốt rồi, chưa từng nghĩ đến là sẽ có lương.

- Ừm, điều kiện tiên quyết là các ngươi phải nghe lời, không nên làm những chuyện sai trái, hiểu không?

Con ngươi màu đỏ rực của Hồ Tiên lóe sáng lên.

- Vâng, bọn ta biết rồi.

Các người mẫu dùng sức mà gật đầu.

Hồ Tiên nhìn về phía đồng hồ quả lắc ở trên tường, thúc giục:

- Được rồi, hãy đi trang điểm rồi thay quần áo đi, một tiếng nữa là Buổi Trình Diễn Trang Phục Thanh Tú bắt đầu rồi.

- Mau đi đi.

Sao Hoa dùng sức vỗ tay, gọi nhân viên công tác đi lên để trang điểm và làm tóc cho các người mẫu.

Vệ Ấu Lan nhìn vào các cô gái ở trong hậu trường, cảm thán nói:

- Ở đâu không có một người đàn ông nào cả.

- Các người mẫu phải thường xuyên thay quần áo, cần đàn ông làm gì?

Hồ Tiên kiều mị nói.

Trong hậu trường toàn bộ đều là nữ, ngay cả nhân viên công tác ở khu sân khấu cũng là nữ.

- Cũng đúng.

Vệ Ấu Lan cười xinh đẹp.

Âm thanh ma mị của Hồ Tiên nói:

- Ngươi đi giúp đỡ đi, đợi các cô ấy thay quần áo xong rồi hãy đi tập luyện trước một chút, sau đó xác định rõ ràng trình tự lên sân khấu.

- Vâng.

Vệ Ấu Lan lên tiếng, cất bước đi về phía các ngươig mẫu.

Hồ Tiên nhìn về phía các Sao Hoa, hỏi:

- Đã kiểm tra máy phát nhạc chưa?

Mục Lương đã nói qua, lúc trình diễn quần áo thanh tú, hiện trường phải có âm nhạc, xây dựng bầu không khí cao cấp.

- Đều đã kiểm tra hết rồi.

Khuôn mặt nghiêm túc của Sao Hoa nói.

Hồ Tiên lạnh nhạt nói:

- Ừm, qua nửa tiếng hãy để cho khách hàng vào đại sảnh.

- Được.

Sao Hoa liếc nhìn thời gian, ghi nhớ ở trong lòng, cô cắn môi dưới, do dự nói:

- Đại nhân, còn có hai bộ quần áo chưa có ai mặc.

- Không đủ người mẫu sao?

Hồ Tiên cảnh giác liếc nhìn cô ấy.

Sao Hoa giải thích:

- Cũng có thể để cho hai người mẫu lên sân khấu thêm một lần, nhưng hai bộ quần áo này mấy cô ấy không thể chống đỡ nổi, không thể hiện được vẻ đẹp của nó.

- Quần áo nào, lấy ra cho ta xem thử một chút.

Hồ Tiên cảm thấy hứng thú nói.

- Vâng.

Sao Hoa gật đầu, xoay người đi đến khu treo quần áo ở phía sau.

Chỉ sau một lúc, cô cầm lấy hai chiếc váy quay lại, một cái màu trắng tinh, một cái màu đỏ thẫm.

Hai chiếc váy đều rất có cảm giác thiết kế, một quần là thiết kế vai, phần eo là hoa văn nếp nhăn, làn váy là đuôi cá khoản. Con ngươi màu đỏ rực của Hồ Tiên sáng lên, vừa liếc mắt là liền thích hai chiếc váy này.

- Nghe người phụ trách của công xưởng chế quần áo nói, hai chiếc váy này là do Thành chủ đại nhân thiết kế.

Âm thanh của Sao Hoa trở nên khẩn trương.

- Ừm, có chút giống.

Hồ Tiên như có điều suy nghĩ mà gật đầu.

Sao Hoa hỏi:

- Vậy đại nhân, hai chiếc váy này có cần để cho người mẫu mặc không? Hay là để treo trước?

- Để ta mặc.

Hồ Tiên không chút do dự mà nói.

- Hả?

Sao Hoa mở to đôi mắt xinh đẹp.

- Im lặng, đi làm chuyện của ngươi đi.

Hồ Tiên cảnh giác mà liếc nhìn cô ấy, cầm lấy váy đến phòng thay quần áo.

- Dạ vâng.

Sao Hoa ngậm đôi môi hồng, xoay người đi về phía Vệ Ấu Lan.

Cô tìm được cô hầu gái, giọng thành khẩn nói:

- Tiểu thư Vệ Ấu Lan, đại nhân Hồ Tiên muốn trình diễn, hãy sắp xếp cho cô ấy đi đầu tiên với lần cuối cùng.

- Hả, ngài ấy muốn lên sân khấu?

Vệ Ấu Lan ngạc nhiên nói.

- Đúng vậy, ngài ấy sẽ lên sân khấu đầu tiên và cuối cùng, vậy thì ở giữa mới có nhiều thời gian để thay đồ.

Sao Hoa giải thích.

- Ta biết rồi.

Vệ Ấu Lan cầm lấy bút máy, sửa chữa thời gian xuất hiện trên sân khấu của các người mẫu. Sao Hoa thở phào, đi đốc thúc các người mẫu nhanh chóng chuẩn bị.

Khuôn mặt của các người mẫu trang điểm đơn giản, thực ra chỉ là tô son, sửa lại lông mày, nếu như khí sắc không tốt thì vẽ thêm ít má hồng.

Má hồng là dùng môi son để chế ra, chế tác son môi thể mỡ rồi hong khô lại mài thành phấn, nhẹ nhàng ép thành hình khối, cuối cùng trở thành má phấn hồng.

- Được rồi, động tác hãy nhanh lên một chút, mau chóng thay quần áo.

Sao Hoa vỗ tay:

- Động tác cẩn thận một chút, đừng làm bẩn quần áo ở trên người, những bộ này đều phải bán, rẻ nhất cũng là một nghìn đồng.

- Tê~~~

Các người mẫu khí một hơi lạnh, một nghìn đồng thành Huyền Vũ, không phải là một viên Tinh thạch ma thú cấp bốn sao. Động tác của các cô ấy càng cẩn thận hơn, rất sợ sẽ làm bẩn làm hư quần áo, đến lúc đó thì bồi thường không nổi.

………….

Nguyệt Thấm Lan gõ cửa phòng sách, hô lên:

- Mục Lương, ngươi đã chuẩn bị xong chưa?

- Xong rồi.

Tiếng đáp lại từ trong phòng sách truyền ra.

Cọt kẹt~~~

Ngay sau đó cửa phòng sách bị mở ra, Mục Lương đã thay xong quần áo xuất hiện ở trước mặt cô.

- Vậy thì đi thôi, nếu không thì không còn kịp nữa.

Nguyệt Thấm Lan dịu dàng thúc giục.

Cô và Mục Lương muốn đến Trung tâm Huyền Vũ, đi xem buổi Trình Diễn Trang Phục Thanh Tú sắp bắt đầu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận