Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1224: Thành Chủ Đã Không Còn Thuốc Chữa



Đạp đạp đạp...

Tiếng bước chân vội vã truyền đến, Vân Hân từ trong cung điện chạy ra, sau khi nhìn thấy Mục Lương phía thì lộ sắc mặt vui mừng.

Cô bé gấp giọng nói:

- Đại nhân, căn cứ trung chuyển truyền tin tức đến.

- Chuyện gì?

Mục Lương nhẹ giọng hỏi.

Vân Hân nói nhanh:

- Rất nhiều nạn dân tụ tập bên ngoài trụ sở trung chuyển ở thành Tấn Nguyên, bọn họ muốn tị nạn ở căn cứ trung chuyển...

Gần thành Tấn Nguyên có rất nhiều bộ lạc lớn nhỏ, trong đó có bộ lạc đã bị Hư Quỷ công kích, thương vong thảm trọng, cũng có không ít người trốn được.

Bọn họ không có nhà để về, chỉ có thể chọn đến thành Tấn Nguyên và căn cứ trung chuyển tìm kiếm trợ giúp cùng che chở. Hồ Tiên cau mày hỏi:

- Tại sao bọn họ không đến thành Tấn Nguyên?

Vân Hân giải thích:

- Người phụ trách căn cứ nói, thành chủ thành Tấn Nguyên bây giờ không có mặt, bọn họ không thể làm chủ cho nạn dân đi vào.

Mục Lương tính một chút, lạnh nhạt nói:

- Tính toán thời gian, khoảng mười ngày nữa Ốc Đảo mới có thể đến thành Tấn Nguyên.

Mục Lương suy nghĩ một chút, ngước mắt hỏi:

- Có bao nhiêu người?

- Có hơn năm ngàn người.

Vân Hân nói nhỏ.

- Năm ngàn người, căn cứ trung chuyển ngược lại là có chỗ cho bọn hắn ở....

Mục Lương như có điều suy nghĩ nói.

Anh ngước mắt nhìn về phía tiểu hầu gái, dặn dò:

- Đi liên hệ Bối Nhĩ Liên, để cô ấy nói cho Tố Cẩm tình huống của thành Tấn Nguyên, hỏi cô ấy có nguyện ý tiếp thu dân tị nạn không?

Trên Ốc Đảo có Trùng Cộng Hưởng, có thể trực tiếp liên hệ với khu Trung Ương.

- Vâng.

Vân Hân dùng sức gật đầu.

Tai hồ ly mao nhung của Hồ Tiên run một cái, nghiêng đầu hỏi:

- Nếu như cô ấy không muốn thì sao?

- Cô ấy sẽ phải đồng ý.

Mắt Mục Lương lập lòe, bình tĩnh nói:

- Nếu như cô ấy không muốn, để dân tị nạn vào căn cứ trung chuyển, phân chia một khu vực cho bọn họ ở.

Bên trong căn cứ trung chuyển, có hơn nửa diện tích là dùng để trồng rau xanh, một. Nhận một nhóm nạn dân ban đầu không thành vấn đề, chỉ là đến lúc thủy triều Hư Quỷ thực sự hoàn toàn lúc bộc phát, nạn dân sẽ càng nhiều. Lúc đó nếu thành Tấn Nguyên không đồng ý giúp đỡ, căn cứ trung chuyển cũng không có cách chiếu cố toàn bộ dân tị nạn.

Hồ Tiên hơi nhăn chân mày, Mục Lương dường như rất tin tưởng Tố Cẩm.

- Đi thôi.

Mục Lương giơ tay gõ tiểu hầu gái.

- Vâng.

Vân Hân mặt ửng đỏ xoay người vội vã chạy về cung điện.

.......

Ở một nơi xa xôi, Ốc Đảo hướng đến thành Tương Lai.

Cộc cộc cộc...

Cửa phòng Bối Nhĩ Liên bị gõ.

- Ai?

Bối Nhĩ Liên ngồi dậy khỏi giường, nghiêng đầu nhìn về phía cửa phòng.

- Tam Trưởng Lão, thành Huyền Vũ bên kia muốn nói chuyện với ngài.

Ngoài cửa vang lên giọng nói của nhân viên Ốc đảo.

- Thành Huyền Vũ!

Con mắt màu xanh của Bối Nhĩ Liên sáng lên.

Cô vội vàng đứng lên xuống giường, mang giày xong bước nhanh rời phòng, đi về phía căn phòng có Trùng Cộng Hưởng. Sau đó không lâu, cô xuất hiện ở căn phòng nuôi dưỡng Trùng Cộng Hưởng.

- Là ai?

Bối Nhĩ Liên ngồi xuống, đưa tay nhẹ nhàng xoa Trùng Cộng Hưởng.

Ong ong ong ~~~

Nó rung cánh mạnh mẽ.

Âm thanh của Vân Hân vang lên:

- Là Bối Nhĩ Liên các hạ sao?

- Vân Hân?

Bối Nhĩ Liên nhíu mày, nghe ra âm thanh của tiểu hầu gái.

- Là ta.

Vân Hân trả lời một câu.

Không đợi Bối Nhĩ Liên nói, cô bé vào thẳng chủ đề nói:

- Bối Nhĩ Liên các hạ, ta thay thành chủ đại nhân truyền lời, muốn tìm Tố Cẩm các hạ....

Bối Nhĩ Liên chăm chú nghe, khi biết ngoài thành Tấn Nguyên có rất nhiều nạn dân, sắc mặt cô trở nên nghiêm túc.

Giọng thành khẩn Vân Hân nói:

- Hy vọng có thể để ta trò chuyện với Tố Cẩm các hạ, hoặc Bối Nhĩ Liên các hạ có thể giúp một tay truyền đạt lại với cô ấy.

- Ta sẽ đi gọi cô ấy, ngươi chờ một chút.

Bối Nhĩ Liên đứng lên, bước nhanh rời khỏi phòng. Cô vội vã đi tới tầng bốn của ốc đảo, gõ gian phòng Tố Cẩm ở.

- Tố Cẩm các hạ, có ở đây không?

Bối Nhĩ Liên nghiêng tai hỏi.

Cọt kẹt

- Bối Nhĩ Liên các hạ, có chuyện gì không?

Cửa phòng bị đẩy ra, Bạch Ngọc khoanh tay trước ngực, chặn toàn bộ cửa.

-..

Khóe mắt Bối Nhĩ Liên giật giật một cái, cô đứng trước mặt Bạch Ngọc, có vẻ hơi nhỏ nhắn xinh xắn. Cô ho nhẹ hai tiếng nói:

- Khục, Mục Lương truyền lời tới, muốn ta chuyển lại cho thành chủ các ngươi.

- Có lời gì cứ nói đi.

Bạch Ngọc nâng cằm.

- Mục Lương có chuyện muốn nói với ta?

Âm thanh kinh dị vang lên sau lưng Bạch Ngọc.

Một bàn tay trắng nõn vươn ra dễ dàng đẩy Bạch Ngọc vạm vỡ ra, nhường không gian.

-..

Bạch Ngọc nhãn thần u u, thành chủ không cứu được nữa, vừa nghe đến hai chữ Mục Lương đã mất bình tĩnh.

Tố Cẩm như trước một thân áo tơ trắng, hai mắt sáng ngời nhìn chăm chú Bối Nhĩ Liên, hỏi:

- Mục lương có lời gì muốn nói với ta?

- Về thành Tấn Nguyên, hiện tại ngoài thành có rất nhiều dân tị nạn, bọn họ muốn vào thành tránh né công kích của Hư Quỷ.....

Bối Nhĩ Liên thuật lại lời tiểu hầu gái một lần.

Bạch Ngọc trừng lớn hai mắt, kinh hãi nói:

- Xung quanh thành Tấn Nguyên đã có Hư Quỷ qua lại?

Bối Nhĩ Liên liếc Bạch Ngọc, lạnh nhạt nói:

- Xảy ra chuyện là các bộ lạc phụ cận, số lượng Hư Quỷ cũng không nhiều, tạm thời không có uy hiếp đối với thành Tấn Nguyên các ngươi.

- Ta hiểu rồi.

Tố Cẩm chậm rãi gật đầu, hai mắt suy tư điều gì.

- Vậy các hạ nghĩ như thế nào?

Bối Nhĩ Liên nhìn chằm chằm vào nữ nhân tóc xanh không chớp mắt, lên tiếng thúc giục:

- Mục Lương còn đang chờ ngươi trả lời.

- Hơn năm ngàn người, vào ở thành Tấn Nguyên không thành vấn đề, có thể phân một khu vực cho bọn hắn ở.

Tố Cẩm ngước mắt lên nhìn, nói nghiêm túc:

- Chỉ là vấn đề thức ăn và nước uống của bọn hắn, hy vọng có thể nhận được hỗ trợ của thành Huyền Vũ.

- Điểm này, ta tin tưởng Mục Lương các hạ sẽ đáp ứng.

Bối Nhĩ Liên khẽ nhếch khóe môi.

- Vậy để ta tự mình nói chuyện với Mục Lương các hạ.

Ánh mắt Tố Cẩm chớp động, đáy mắt hiện lên vẻ mong đợi.

- Có thể, đi theo ta.

Bối Nhĩ Liên gật đầu một cái, xoay người trở về.

Tố Cẩm cất bước muốn đuổi kịp, lại bị Bạch Ngọc kéo lại.

- Đại nhân, thật sự để những dân tị nạn đó vào thành?

Bạch Ngọc nghiêm mặt nói:

- Làm như vậy, sẽ khiến dân trong thành bất mãn.

- Chẳng lẽ nhìn những người đó bị Hư Quỷ giết chết?

Tố Cẩm bình tĩnh nhìn Bạch Ngọc.

Như vậy cũng không phải...

Bạch Ngọc co quắp khóe miệng.

- Ta là thành chủ, có quyền đưa ra quyết định này.

Tố Cẩm quay đầu lại, cất bước đuổi kịp Bối Nhĩ Liên.

………

Trong hành lang của cung điện, Ngải Lỵ Na bước nhanh nhẹn đến thư phòng.

Một tay thiếu nữ tóc hồng ôm mũ giáp khôi giáp U Linh, cánh tay kia thì mang theo một hộp gỗ. Cô thầm tự nói:

- Khi biết chuyện, Mục Lương sẽ rất giật mình đây!

Ngải Lỵ Na đi tới cửa thư phòng, giơ tay lên gõ cửa.

- Đại nhân, ta có việc tìm ngài.

- Vào đi.

Mục Lương đáp ứng một tiếng.

Trong thư phòng, Mục Lương đang đợi câu trả lời từ Bối Nhĩ Liên.

Cọt kẹt... Cô gái tóc hồng đẩy cửa mà vào, hào hứng đến trước mặt Mục Lương, đặt mũ giáp ở mặt bàn.

- Sao vậy, có chuyện gì mà vui vẻ như thế?

Mục Lương buồn cười hỏi.

- Thành chủ đại nhân, ta đã có thể khống chế chính xác phi kiếm!!

Ngải Lỵ Na hơi nâng cằm lên, vẻ mặt như muốn nói ngươi nhanh khen ta đi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận