Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 272: Tốt, Có Sáng Tạo

Cô bất đắc dĩ gật đầu:
- Vậy ngươi đợi ở thành Huyền Vũ, chờ ta làm xong chuyện của mình lại tới tìm ngươi.
- Là chuyện gì? Ngươi sẽ gặp nguy hiểm sao?
Mễ Nặc khẩn trương hỏi.
Mễ Á nở nụ cười, trấn an nói:
- Yên tâm, không có nguy hiểm.
Hi Bối Kỳ mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, câm miệng không nói.
- Vậy là tốt rồi, ta sẽ ở Huyền Vũ thành chờ ngươi.
Mễ Nặc ngây thơ gật đầu, lông trên tai thỏ màu xanh lần thứ hai dựng đứng thẳng lên.
- Mễ Nặc, giúp ta nướng vài xiên thịt nha.
Hi Bối Kỳ nói sang chuyện khác, nếu không bầu không khí lại nên rất tang thương.
- Được.
Mễ Nặc lên tiếng, cúi đầu quay que gỗ, quét lên trên thịt chín một nửa một lớp gia vị.
- Mễ Nặc, ta muốn mua chút hạt giống mang đi.
Mễ Á nhẹ giọng nói.
- Hử, chị muốn bao nhiêu hạt giống?
Mễ Nặc mở miệng hỏi.
- 100, không phải, ta muốn 50 viên hạt giống.
Mễ Á bỗng nói.
Cô muốn mang ít hạt giống trở về Ốc Đảo, xem có thể nghiên cứu ra điểm gì hay không?
Mễ Nặc gật đầu, ghi nhớ ở trong lòng, nói:
- Được, ta nói với Mục Lương một tiếng, anh ấy sẽ phải cho giá ưu đãi.
Khuôn mặt của Mễ Á lại xấu hổ, khàn giọng nói:
- Chuyện kia, bây giờ ta không có tinh thạch hung thú, có thể thiếu trước được không?
- Ta đi hỏi Mục Lương một chút, chuyện ấy ta không thể làm chủ.
Mễ Nặc mấp máy bờ môi hồng.
Cô cũng biết, chỉ cần mình mở miệng muốn, Mục Lương không nói hai lời sẽ cho hạt giống.
Nhưng, cô gái tai thỏ không muốn làm như vậy, luôn cảm giác làm như vậy không tốt lắm, cho dù là chị của mình muốn, cũng phải nói với Mục Lương một cái mới được.
- Ừ.
Mễ Á nhẹ nhàng gật đầu.
Cô ăn không ở không nhiều ngày như vậy ở thành Huyền Vũ, trong lòng đều nhớ kỹ, sau này sẽ tìm cách trả lại cho Mục Lương.
Ba người vừa ăn vừa nói chuyện, càng nhiều hơn chính là nhớ về những ngày chung sống trước đây, lại cảm khái cuộc sống bây giờ.
Sau một tiếng rưỡi.
Cộc cộc cộc !
Cửa thư phòng bị gõ.
- Vào đi.
Âm thanh trong trẻo của Mục Lương truyền ra.
Mễ Nặc đẩy cửa phòng ra, đi vào, đặt trà nóng ở bên tay phải của anh, lấy đi trà cũ đã lạnh.
- Muộn như thế, ngươi còn chưa ngủ?
Mục Lương kinh ngạc để bút viết xuống.
Anh nghĩ sau khi cô gái tai thỏ nướng thịt xong, sẽ đi theo chị của cô, không nghĩ tới lại mang trà đến cho anh.
- Ngươi cũng còn chưa ngủ đâu.
Mễ Nặc nhíu lại mũi nhỏ, sau đó lại có bộ dáng muốn nói lại thôi.
Mục Lương thấy hành động của cô, mỉm cười giơ tay lên, búng vào cái trán của cô gái tai thỏ.
Anh cưng chiều nói:
- Có phải có chuyện liên quan đến chị ngươi? Nói đi là chuyện gì?
Trong lòng của Mễ Nặc run lên, giống như một nồi mật ong lớn, cảm thấy vô cùng ngọt ngào.
- Chuyện ấy... Không phải là sắp đến thành Phi Điểu rồi sao, chị và Hi Bối Kỳ phải rời đi.
Tay của Mễ Nặc khoát lên trên vai Mục Lương, nhẹ nhàng đè xuống.
- Ngươi muốn cùng đi sao?
Mục Lương nghiêng đầu ngửa mặt, nhìn chằm chằm ánh mắt của cô gái tai thỏ.
- Không đi, ta…
Ánh mắt của Mễ Nặc hoảng hốt tránh né, tay không nhịn được dừng lại.
Tai thỏ màu xanh lam của cô ngượng ngùng động động, nhỏ giọng nói:
- Ta muốn ở lại với ngươi.
- Được.
Mục Lương nhếch miệng lên, tâm trạng rất hạnh phúc.
- Mục Lương, chị của ta muốn mua hạt giống, muốn mua 50 hạt.
Mễ Nặc yếu ớt nói.
Cô lấy hết dũng khí, tiếp tục nói:
- Nhưng... Nhưng cô ấy không có... Tinh thạch hung thú, để cho ta hỏi ngươi một chút trước có thể thiếu hay không?
- Có thể, ngươi phụ trách mang cô ấy đi lấy hạt giống đi.
- …
Mục Lương không chút suy nghĩ đã bằng lòng gật đầu.
- Ngươi báo cho các nàng một cái giá ưu đãi nha!
Anh không thể đưa hạt giống không lấy tiền với hai người Mễ Á, đối phương không có gia nhập Thành Huyền Vũ, ăn ở là không có vấn đề, dù sao cũng là khách, còn như những thứ khác thì không cần nghĩ.
- Được.
Mễ Nặc vui vẻ nói.
Chị cô có nói qua về sau sẽ trả tinh thạch hung thú, trách nhiệm trong lòng cô có chút giảm bớt.
- Ngươi nghỉ ngơi sớm một chút đi.
Mục Lương ôn nhu nói.
- Ta ở đây với ngươi, ngươi không ngủ, ta sẽ không ngủ.
Mễ Nặc ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, an tĩnh chờ bên cạnh Mục Lương.
- Vậy chờ một chút, ta rất nhanh sẽ làm xong.
Mục Lương cảm thấy công việc đáng ghét cũng rất thú vị.
Sáng sớm, trong phòng ăn Phủ Thành Chủ.
Mùi cà chua nồng nặc, rất lâu vẫn chưa bay hết mùi, bữa sáng hôm nay vẫn là mỳ chua cay.
- A !
Phanh!
Nguyệt Phi Nhan thỏa mãn buông chén lớn xuống, sung sướng uống hết canh không dư một giọt.
- Ăn ngon thật.
Sau đó, cô lau miệng không ngừng.
Mục Lương để đũa xuống, hai chén mỳ chua cay vào bụng, trạng thái thân thể cực kỳ thư sướng.
Anh nghiêng đầu nhìn phía cô gái tai thỏ, ôn nhu hỏi:
- Ngươi thay đổi cách làm mỳ chua cay sao?
- Ừm, ta cho thêm lá của Trà Thụ Tinh Thần vào, như vậy sẽ không bị nóng sáng sớm ăn vào cũng có thể làm cho tinh thần phấn chấn.
Mễ Nặc giải thích.
- Ha ha, tốt, có sáng tạo.
Mục Lương sang sảng khen ngợi.
Bỗng anh có linh cảm phun trào, đề nghị:
- Lần sau có thể thử dùng trà Tinh Thần nấu với thịt, có thể thả thêm một ít dược liệu và gia vị, mùi vị chắc sẽ ngon hơn.
Anh nhớ tới canh trà xương sườn ăn ở kiếp trước, cũng là dùng dược liệu và gia vị hầm chung với nhau.
- Giải thích, Trà xương sườn: hay còn gọi là Bak kut the, đây là món sườn heo nấu trong nước dùng với các loại thảo mộc như Dong Quai, quế, hồi, và được làm từ sườn heo, nấm Shitake khô, đậu hũ và tỏi được phục vụ phổ biến ở Malaysia và Singapore. Hết giải thích.
- Tốt, để ta thử xem.
Đôi mắt màu xanh lam của Mễ Nặc sáng lên, trong lòng nhất thời có nhiều loại ý tưởng.
Cô quyết định ăn sáng xong, sẽ đến Sở Nghiên Cứu tìm Vưu Phi Nhi, cô ấy rất am hiểu đặc tính của thảo dược, nên có thể đưa ra kiến nghị.
Cô gái tóc hồng đã ba ngày không có rời khỏi Sở Nghiên Cứu, ăn uống đều do tiểu hầu gái mang đến .
Theo lời của cô ấy nói, khi nghiên cứu đến điểm mấu chốt, một bước rời đi đều là lãng phí thời gian.
Ăn sáng xong đám người mỗi người rời khỏi đi làm công việc của mình.
Mục Lương thì cùng Nguyệt Thấm Lan đến Phường Công nghiệp Quân sự, kiểm tra công tác, hiểu rõ tiến độ sản xuất trang bị.
Phường Công nghiệp Quân sự cũng được xây dựng ở ngoại thành, chỉ là cách xa khu dân cư, ngược phương hướng với khu nhà xưởng.
Sau mười lăm phút, Mục Lương và Nguyệt Thấm Lan tới gần khu vực Phường Công nghiệp Quân sự.
- Thành Chủ Đại Nhân, Thấm Lan đại nhân.
Ở cửa Phường Công nghiệp Quân sự, có hai người đang mặc Phi Phong Thuẫn U Linh bảo vệ Khu vực Trung ương, cung kính hành lễ.
Hộ vệ Khu vực Trung ương không đơn giản chỉ là canh gác khu vực Khu vực Trung ương, những nơi quan trọng giống như Phường Công nghiệp Quân sự, kho vũ khí, cũng cần bọn hắn thay phiên công việc, canh giữ.
Mục Lương gật đầu một cái, giọng nhàn nhạt hỏi:
- Có xảy ra tình huống ngoài ý muốn không?
- Không có, toàn bộ bình thường.
Cô gái tóc ngắn lạnh nhạt che mặt cung kính đáp.
- Tốt.
Mục Lương trả lời lại, sau đó lướt qua hai người đi vào trong phường Công nghiệp Quân sự.
- Thành Chủ Đại Nhân.
Người phụ trách Phường Công nghiệp Quân sự bước nhanh đến chào đón.
Hắn vốn là người của Thành Phòng Quân, bị Mục Lương chọn trúng, ký Khế Ước Ong Chúa, sau đó, được phụ trách toàn bộ việc vận hành và quản lý công nhân ở Phường Công nghiệp Quân sự.
- Mang ta đi kiểm tra một lần.
Mục Lương thản nhiên nói.
- Vâng, mời Thành Chủ Đại Nhân sang bên này.
Mục Chiêm cung kính đáp, đi ở phía trước dẫn đường.
Trong Phường Công nghiệp Quân sự có ba tòa nhà cao tầng, mỗi một tòa nhà có ba tầng, việc sản xuất tấm khiên hình tròn được bố trí ở tầng một tòa nhà thứ nhất.
- Thành Chủ Đại Nhân, tấm hiên hình tròn đã bắt đầu sản xuất.
Mục Chiêm đưa tay về phía trước, nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận