Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 489: Truyền Âm Ngàn Dặm

- Ngươi đi về rồi?
Nguyệt Thấm Lan trợn trắng mắt, nâng Trùng Cộng Hưởng trong lòng bàn tay tới trước mặt.
- Chỉ là để làm thí nghiệm thôi.
Giọng nói dịu dàng của Mục Lương truyền ra từ Trùng Cộng Hưởng.
Qua mười mấy giây, Mục Lương đáp xuống mặt đất, trở lại Trại Chăn Nuôi.
- Âm thanh có thể truyền được khoảng 1 ki-lô-mét, thời gian truyền âm rất nhanh.
Mục Lương giang hai tay để Trùng Cộng Hưởng bay lên.
- Vậy nếu đứng xa hơn thì thế nào?
Nguyệt Thấm Lan vươn tay đùa nghịch nó.
Nếu không bị hạn chế bởi khoảng cách, như vậy năng lực này sẽ mang đến sự thuận tiện cực kỳ to lớn.
Nói không chừng có thể làm được truyền âm ngàn dặm.
- Chuyện này thì ta không rõ, phải thí nghiệm thì mới biết được.
Mục Lương ôn hòa trả lời.
Anh khẽ nhúc nhích ý niệm, Trùng Cộng Hưởng bảo nó đậu lên vai, dự định mang nó cùng trở về.
- Chín mươi tám con hung thú còn lại không có chỗ nào khác thường, ngươi có thể đi xem một chút.
Nguyệt Thấm Lan thanh nhã nói.
- Đi xem thử đi.
Mục Lương đáp.
Anh muốn nhìn còn có hung thú thích hợp để thuần dưỡng hay không.
Nhưng sau khi xem xong, tất cả đều chỉ là hung thú bình thường, không có gì đặc biệt, không cần phải thuần dưỡng.
- Trại Chăn Nuôi có xảy ra chuyện gì à?
Mục Lương dừng bước, nghiêng đầu nhìn về phía Tư Đạt Phu.
Hắn nhớ tới cái gì, cung kính nói:
- Đúng vậy, thành chủ đại nhân, nhóm Vịt Lông Vàng đã đẻ trứng rồi.
- Mang ta đi xem.
Đôi mắt của Mục Lương sáng lên, trong đầu hiện lên canh trứng, trứng muối, trứng chiên và các loại mỹ thực làm từ trứng.
- Thành chủ đại nhân, mời đi bên này.
Tư Đạt Phu đi trước dẫn đường.
Mọi người đi tới chuồng nuôi Vịt Lông Vàng.
Trong một góc, hai con Vịt Lông Vàng đang ấp trứng, bọn chúng rúc vào nhau, dùng mỏ rỉa bộ lông trên người.
- Thành chủ đại nhân, hai con Vịt Lông Vàng này đều đẻ trứng, tất cả có bốn quả.
Tư Đạt Phu tươi cười nói.
- Hai con đều đẻ?
Mục Lương cảm thấy bất ngờ.
Anh nhớ ban đầu có bốn con Vịt Lông Vàng, trong đó có một con bị thuần dưỡng, tiến hóa thành Vịt Chạy Nhanh, còn thừa lại ba con Vịt Lông Vàng.
Nhưng Vịt Chạy Nhanh là giống cái, bây giờ lại có hai con Vịt Lông Vàng đẻ trứng, cho nên trong chuồng chỉ có một con vịt đực?
- Cạc cạc cạc !
Vịt Chạy Nhanh lại xuất hiện, nó đi tới bên cạnh Mục Lương, há mồm chuẩn bị cho đối phương một cái chào đón thân mật.
- Ngậm miệng lại.
Khóe mắt Mục Lương co giật.
Anh lập tức bóp mỏ của Vịt Chạy Nhanh, không cho nó có cơ hội thực hiện ý đồ của mình.
- Cạc cạc cạc !
Vịt Chạy Nhanh ngoẹo đầu, đập cánh tránh thoát, hoang mang nhìn Mục Lương.
- Ngươi có đẻ trứng không?
Mục Lương vươn tay xoa cọng tóc ngố trên đầu Vịt Chạy Nhanh.
- Cạc cạc cạc !
Vịt Chạy Nhanh ngoẹo đầu, giang cánh đập vài cái.
- Sắp rồi?
Mục Lương kinh ngạc lên tiếng.
Vịt Chạy Nhanh gật đầu một cách nhân tính hóa.
- Vậy sau này phải ăn nhiều một chút, đẻ trứng nhiều hơn.
Mục Lương vỗ mỏ của Vịt Chạy Nhanh.
- Cạc cạc cạc !
Lần này, Vịt Chạy Nhanh đã có kinh nghiệm, nó dùng đầu cọ Mục Lương.
Mục Lương không có từ chối, tùy ý cho nó cọ vào người mình, dù sao thì lông vũ trên người nó rất mịn và mượt, lại không có mùi khác thường.
Anh nhìn về phía Tư Đạt Phu, dặn dò:
- Chăm sóc nhóm Vịt Lông Vàng này cho tốt, đi đồng ruộng lấy chút rơm về trải trên mặt đất cho chúng nó.
- Vâng, thuộc hạ đã biết.
Tư Đạt Phu vội vàng nghiêm túc gật đầu.
- Trở về thôi.
Mục Lương nhìn về phía Nguyệt Chủ.
Nguyệt Thấm Lan cười một tiếng, ôm cánh tay của anh.
- Cung tiễn Thành chủ đại nhân.
Tư Đạt Phu khom lưng cung kính hành lễ.
Hắn nhìn Mục Lương và Nguyệt Thấm Lan rời đi Trại Chăn Nuôi, không khỏi cảm thán:
- Thành chủ đại nhân và thư kí đại nhân thật sự rất xứng đôi.
- Cạc cạc cạc !
Vịt Chạy Nhanh ngoẹo đầu sang một bên, sau đó há mỏ cắn đầu Tư Đạt Phu.
- Vịt tổ tông à, mau buông ra, đừng lúc nào cũng cắn ta!
Tư Đạt Phu bất đắc dĩ kêu lên.
Mỗi lần hắn tới chuồng nuôi Vịt Lông Vàng đều sẽ bị Vịt Chạy Nhanh cắn một cái, mặc dù không đau, nhưng trên đầu dính nhớp thật sự là có chút không thoải mái.
Một bên khác, Mục Lương và Nguyệt Thấm Lan đang dạo bước trở về Khu Vực Trung Ương.
- Chúng ta không bay trở về à?
Nguyệt Thấm Lan chớp đôi mắt màu xanh nước biển, nghiêng đầu nhìn về phía anh.
- Từ từ trở về cũng được, đã lâu rồi chúng ta không có đi dạo cùng nhau.
Mục Lương dịu dàng nói.
- Tốt.
Cô hơi rung động, chớp mắt, bước chân chậm lại.
- Ngày mai, Phi Nhan lại phải đến thành Phi Điểu rồi.
Mục Lương nắm tay của Nguyệt Thấm Lan.
Bảy ngày đã qua, Máy Bay nên xuất phát đi thành Phi Điểu chuyến tiếp theo.
Nguyệt Thấm Lan hơi khựng lại một chút, sau đó cô gật đầu rồi bước tiếp:
- Đúng vậy, là ngày mai.
- Vẫn còn lo lắng à?
Mục Lương dừng bước, dùng ngón tay nâng cằm của Nguyệt Thấm Lan, khiến cô ngẩng mặt lên.
Gương mặt xinh đẹp của cô ửng đỏ, ánh mắt có chút né tránh.
- Có...... Có người mẹ nào mà không lo lắng cho con gái chứ.
Nhịp tim của Nguyệt Thấm Lan bắt đầu tăng tốc, Mục Lương muốn làm gì?
- Yên tâm đi, ngày mai ta sẽ bảo Phi Nhan mang theo súng ngắm, sẽ không có chuyện gì xảy ra.
Mục Lương thả tay xuống, trấn an người bên cạnh.
Chị em A Lê Nhã và A Lê Tuyết có thể một ngày chế tạo một khẩu súng ngắm.
Chỉ là bị hạn chế về tài liệu, râu Dế Sắt đã hết, cho nên súng ngắm được chế tạo sau chỉ là bán thành phẩm.
- Cám ơn ngươi.
Nguyệt Thấm Lan lên tiếng, vẻ mặt hiền hòa.
- Ngươi cần gì phải khách sáo với ta chứ?
Mục Lương cười nói, giơ tay nhẹ nhàng gõ vào trán của cô.
- Nếu vậy thì ta nên nói cái gì đây?
Trong mắt Nguyệt Thấm Lan hiện lên ý cười, lông mi mảnh dài hơi rung động.
Mục Lương mỉm cười, cúi người hôn lên môi nàng.
Đôi mắt xanh nước biển của Nguyệt Thấm Lan trừng lớn, hai tay luống cuống, cuối cùng chỉ có thể ôm eo anh.
Mười lăm phút sau.
Nguyệt Thấm Lan giãy giụa muốn thoát khỏi vòng tay của Mục Lương, hơi thở của cô gấp gáp, tim đập loạn nhịp.
Đôi mắt đen của Mục Lương lóe lên, anh vẫn còn chưa đã thèm.
Nguyệt Thấm Lan dùng mu bàn tay cọ nhẹ vào khóe miệng, ngượng ngập nói:
- Chúng ta nên trở về.
- Tốt, về thôi.
Mục Lương nắm tay của cô, vận dụng năng lực bay lên trời, bay về phía Khu Vực Trung Ương.
Mấy phút sau, hai người trở lại Cung điện.
Nguyệt Thấm Lan nhìn thấy người quen đi tới, khuôn mặt của cô trở nên đỏ ửng, quay người muốn chạy.
- Mẹ, tại sao mặt của ngươi lại đỏ như vậy?
Nguyệt Phi Nhan chớp mắt, vội vàng chạy tới trước mặt mẹ mình.
- Bên ngoài quá nóng.
Nguyệt Thấm Lan trả lời, ánh mắt né tránh.
- Nóng?
Nguyệt Phi Nhan nghiêng đầu, thầm nói:
- Không nóng nha, hôm nay thời tiết rất mát mẻ.
Cô ấy híp mắt, hồ nghi hỏi:
- Mẹ, tại sao ta cảm thấy miệng của ngươi giống như bị sưng?
Gương mặt xinh đẹp của Nguyệt Thấm Lan đỏ hơn, lặng lẽ liếc nhìn Mục Lương.
Đối phương nhếch miệng, trên mặt hiện lên nụ cười trêu ghẹo.
- Ngày mai, phải đi tới thành Phi Điểu, ngươi chuẩn bị sẵn sàng chưa?
Nguyệt Phi Nhan nghiến răng, giơ tay gõ đầu con gái.
- Lại đánh ta nữa rồi.
Nguyệt Phi Nhan phồng miệng, hai tay che đầu, ánh mắt u oán.
Hai mắt của cô ấy chớp chớp, tiếp tục truy vấn:
- Mẹ, ngươi còn trả lời tại sao miệng của ngươi lại bị sưng đâu?
- Ta không sao.
Nguyệt Thấm Lan xoay người rời đi.
- Mẹ.
Nguyệt Phi Nhan vội vàng đuổi theo.
Nguyệt Thấm Lan tức giận nói:
- Đừng bám theo ta, mau về chuẩn bị cho ngày mai đi.
- Không, ta muốn dành thời gian ở bên ngươi.
Nguyệt Phi Nhan vui cười lên tiếng.
- Thú vị.
Mục Lương gãi gãi thái dương, cười trở về thư phòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận