Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 3606: Cái Này Gọi Là Hưởng Thụ Sinh Hoạt (1)

- Sân thi đấu?

Ba người đi dạo loanh quanh hồi lâu thì đến một nơi đặc biệt, trước mặt là một kiến trúc hình tròn khổng lồ, bên trên treo một tấm biển lớn ghi chữ "Sân Thi Đấu" to tướng.

Linh Vận tò mò hỏi:

- Nơi này là để làm gì?

- Ta cũng không biết, tìm người hỏi một chút đi.

Lăng Hương và Linh Nhi đều lắc đầu.

Linh Vận nghe vậy thì ngắm nhìn xung quanh, chẳng mấy chốc nhìn thấy có người đi qua đây, vội vàng tiến lên hỏi thăm.

Người qua đường giải thích:

Linh Vận lại hỏi.

Đôi mắt đẹp của Lăng Hương chớp chớp:

- Đương nhiên là không phải, hạng mục chủ yếu là quyền anh, hoặc là nhào lộn, bị chút vết thương nhỏ là rất bình thường, nhưng không cho phép ra tay sát hại người khác.

Người qua đường gật đầu đáp.

Lăng Hương kinh ngạc hỏi.

Người qua đường tiếp tục nói.

- Vương thành người thú cấm đánh lộn, nhưng đa số các người thú đều có tính khí nóng nảy, nếu cần phải thông qua nắm tay để hả giận, vậy thì có thể tới sân thi đấu để giải quyết.

- Cũng không rẻ.

Người qua đường cười nói:

- Quyết đấu sinh tử à?

- Đương nhiên, mỗi người 50 đồng Huyền Vũ.

Linh Vận gật gù nói.

- Thì ra là như vậy, có mất phí không?

Người qua đường mỉm cười, nhìn ba người vài lần rồi mới rời đi.

- Đương nhiên, mục đích là để đánh tan ý niệm đánh nhau của bọn họ mà, nếu có ai nguyện ý ra giá cao để đi sân thi đấu giải quyết, chứng tỏ mâu thuẫn của hai người kia khá lớn.

- Ta hiểu rồi, cảm ơn.

Linh Vận gật đầu đồng ý. ...

Lăng Hương không có hứng thú đáp.

Tháng này hàng năm, mỗi người quản lý Vệ Thành đều gửi tới một phần thư đề nghị bổ sung sửa chữa hiến pháp, cần viết rõ ràng nguyên do sửa chữa và bổ sung pháp quy.

- Các ngươi có muốn vào xem một chút không?

- Nguyên do và lý lẽ không tệ.

Linh Nhi hỏi:

Mục Lương lại lật xem một phần văn kiện khác, là người quản lý Vệ Thành số 3 đưa tới, đề nghị tăng thêm truy cứu trách nhiệm đối với các hành vi như ăn cắp vặt, vơ vét tài sản, bịa đặt, v. v...

Trong văn kiện đề nghị gia tăng nghiêm phạt đối với chủ quán gây ra ngộ độc thức ăn, nhất là những thức ăn không có trải qua bộ an toàn thực phẩm phê chuẩn tiêu thụ kia, bọn họ sẽ bị buộc đóng cửa hàng.

Hắn hơi nhướng mày, buông văn kiện qua một bên.

- Thôi bỏ đi, đánh tới đánh lui không có gì đẹp cả.

Sau khi chọn xong những mục hợp lý, hắn sẽ thông tra bỏ phiếu để xác định lần cuối thêm và bỏ pháp quy.

- Rào rào -

Mục Lương mở ra văn kiện do người quản lý Vệ Thành số 1 gửi tới, mặt trên viết một ít kiến nghị sửa đổi về pháp quy an toàn thực phẩm.

- Cũng đúng.

Hàng năm hắn đều sẽ sửa đổi một lần hiến pháp vương quốc Huyền Vũ, loại bỏ pháp quy không hợp lý, cộng thêm pháp quy mới càng có lợi cho sự phát triển của vương quốc, bảo đảm dân sinh.

Mục Lương đang phê duyệt văn kiện, là thư đề nghị bổ sung hiến pháp vương quốc Huyền Vũ do người quản lý các Vệ Thành gửi tới.

Trong thư phòng cung điện.

- Đề nghị này cũng không tệ.

Trong lòng hắn kinh ngạc, năm nay đưa tới đề nghị sửa đổi hiến pháp đều hữu dụng.

Mục Lương gõ gõ ngón tay lên bàn, nhấc bút viết xuống mấy dòng chữ ở cuối văn kiện, cho thấy hắn coi trọng hành vi bịa đặt, dư luận không bị khống chế là có thể hủy diệt một người.

Hắn tiếp tục lật xem những văn kiện còn lại, những gì hữu dụng đều được lưu lại chờ bỏ phiếu biểu quyết, những đề nghị không não đều bị đào thải.

- Pháp quy này quá chú trọng sự phát triển của Vệ Thành, không có ích cho toàn bộ vương quốc, không cho phép.

Ánh mắt của Mục Lương lạnh nhạt, ném văn kiện đang xem sang một bên.

Hắn tiếp tục lật xem văn kiện, rất ít đề án có ích đối với toàn bộ vương quốc, chỉ có bốn phần mà thôi.

Ánh mắt của Mục Lương loé lên, nâng bút viết mấy pháp quy mới, là pháp quy nhằm vào việc mua nhà ở.

- Cộc cộc cộc -

Nguyệt Thấm Lan hỏi:

Mục Lương cảm thán nói.

- Rất dễ ngửi, là mùi trái cây.

Mấy ngày nay Mễ Nặc đều vùi đầu nghiên cứu mùi hương cho bộ sưu tập mới của cửa hàng nước hoa.

Nguyệt Thấm Lan yêu kiều hỏi.

- Ừm, Tiểu Nặc vừa nghiên cứu ra nước hoa mới, nhờ ta thử xem thế nào, dễ ngửi không?

Cửa thư phòng bị đẩy ra.

Nguyệt Thấm Lan đạp giày cao gót đi vào, mái tóc dài màu xanh nước biển xoã tung sau lưng, trâm cài tua rua lắc lư theo mỗi bước đi.

Cô liếc nhìn chồng văn kiện trên mặt bàn, ưu nhã hỏi:

- Ngươi đã xem xong những văn kiện đề nghị sửa đổi dự luật rồi à?

- Mới xem xong, còn bổ sung mấy cái, ngươi xem một chút.

Mục Lương ôn hòa đáp, tiện tay kéo ghế dựa mềm bên cạnh ra.

Nguyệt Thấm Lan thuận thế ngồi xuống, cầm lấy văn kiện đã được sàng lọc chọn lựa lên lật xem.

Mục Lương tới gần cô, nhẹ ngửi mùi trên người nữ nhân, hỏi:

- Ngươi xịt nước hoa?

- Cọt kẹt -

Mục Lương thuận miệng lên tiếng.

- Vào đi.

Giọng nói của cô ưu ‌ nhã êm tai.

- Mục Lương, ta vào được không?

Một lúc sau cửa thư phòng bị gõ vang, giọng nói của Nguyệt Thấm Lan vang lên.

- Có mười hai mùi mới, hay là bán phối hợp với các loại nước hoa kinh điển trước đó, mua một tổ hợp sẽ được giảm nửa phần, thế nào?

- Có thể.

Mục Lương cười gật đầu.

Nguyệt Thấm Lan giơ cổ tay lên ngửi một cái, mùi nước hoa còn đậm, nói:

- Làm cho Hồ Tiên lo liệu đi, ta chỉ nêu ý kiến thôi.

Cô dồn sự chú ý vào văn kiện, nhanh chóng đọc xong toàn bộ.

- Thế nào?

Mục Lương hỏi.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã đáp:

- Đều rất tốt, ngày mai sẽ bắt đầu bỏ phiếu, sau đó bắt đầu sửa đổi hiến pháp.

- Ta cũng có tính toán như vậy.

Mục Lương mỉm cười nói.

Nguyệt Thấm Lan hỏi:

- Vậy ngươi dự định hình thức bỏ phiếu như thế nào, để cho ai tham gia?

Mục Lương bình thản trả lời:

- Dân chúng có thẻ căn cước thì đều có thể tham gia bỏ phiếu, kết hợp với số phiếu của tầng quản lý rồi quyết định ra pháp quy mới.

Nguyệt Thấm Lan chậm rãi gật đầu, ưu nhã nói:

- Được rồi, vậy ta sẽ cho người đi chuẩn bị.

- Không vội, nói trước suy nghĩ của ngươi đã, có đề nghị sửa đổi pháp quy nào không?

Mục Lương ôn hòa hỏi.

Dù sao thì Nguyệt Thấm Lan cũng là người tổng phụ trách Cục Quản Lý, ngày thường tiếp xúc với dân chúng và các loại sự vụ tương đối nhiều, càng có thể đưa ra ý kiến hữu dụng.

- Ngươi hỏi ta, không bằng đi hỏi bên phía toà án một chút, mỗi ngày bọn họ sẽ mở phiên thẩm tra xử lý các loại vụ án, hiểu rõ hơn về vấn đề dân sinh.

Nguyệt Thấm Lan nhướng mày nói.

- Có lý.

Mạch suy nghĩ của Mục Lương trở nên rõ ràng.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã hỏi:

- Cần ta sai người gọi quan toà qua đây không?

- Không vội, buổi chiều lại nói.

Mục Lương khoát tay đáp.

- Tốt.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã cười một tiếng, hỗ trợ sửa sang lại văn kiện trên mặt bàn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận