Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1134: Giá Là Một Kiện Linh Khí Cao Cấp



- Ta đã mê man hai ngày?

Phong Vũ trợn tròn đôi mắt già nua.

- Ta cũng không rõ, chỉ biết ngài đã hai ngày không ra khỏi phòng.

Nhân Bỉ Kỳ rụt cổ lại.

Sắc mặt Phong Vũ đen xuống, lão vẫn không nghĩ ra rút cuộc đã có chuyện gì, vì sao tự dưng lão lại mê man. Lão nhìn quanh phòng, đột nhiên nhớ tới cái gì đó, kinh hoảng nói:

- Số 1 và số 2 đâu?

- Số 1 và số 2?

Thân thể Nhân Bỉ Kỳ chấn động, hắn vội vàng tìm quanh trong phòng.

Hắn kiên trì nói:

- Ta, ta không biết, sau khi ta tiến vào đã không thấy hai người đó...

- Đáng chết, ta đã không cảm ứng được vị trí của số 1 và số 2.

Phong Vũ tức giận quát.

- Không thể nào, trong cơ thể số 1 và số 2 đều có ấn ký của Đại trưởng lão, tại sao lại không cảm ứng được?

Nhân Bỉ Kỳ kinh ngạc nói.

- Quả thật là không cảm ứng được.

Phong Vũ nghiêm mặt lạnh lùng bước khỏi giường, sau đó lão cất bước đi tới trước mặt Cổ Lỗ, nhấc chân dùng sức đá cho hắn một cái.

Nháy mắt Cổ Lỗ đã tỉnh dậy, cơn đau ở bụng đã đánh thức hắn.

- Oa!

Hắn phun mạnh ra một ngụm máu tươi, khí tức uể oải.

- Khụ khụ, đại trưởng giả, làm sao vậy?

Cổ Lỗ lảo đảo đứng lên, hắn kinh hoảng nhìn phía đại trưởng lão.

- Số 1 và số 2 đâu?

Phong Vũ lạnh giọng hỏi.

- Số 1 và số 2, không phải ở trong phòng...... Sao lại không thấy đâu rồi?

Cổ Lỗ nhìn về phía góc tường trong phòng, nhất thời sững sờ.

Hắn có chút luống cuống, nói năng lộn xộn:

- Đại trưởng lão, ta chỉ nhớ rõ khi đang chuẩn bị rời khỏi đột nhiên mệt rã rời, sau đó cái gì cũng không biết, số 1 và số 2, ta không biết nữa!

Nhân Bỉ Kỳ kiên trì nói:

- Đại trưởng lão, ngài cũng hôn mê, thực lực của đội trưởng còn yếu hơn ngài, chắc chắn hắn cũng không biết số 1 và số 2 ở đâu đâu...

Hai mắt Phong Vũ lộ ra tia sáng lạnh lẽo, lão liếc mắt nhìn Nhân Bỉ Kỳ, Nhân Bỉ Kỳ thức thời ngậm miệng lại.

- Đi tìm, đi ra ngoài tìm cho ta.

Lão giận dữ hét.

- Vâng.

Cổ Lỗ lảo đảo xoay người rời đi. Nhân Bỉ Kỳ do dự một chút, sau đó cũng chạy ra ngoài.

Sắc mặt Phong Vũ âm trầm, lão kiểm tra một vòng quanh phòng, nhưng không phát hiện địa phương nào không thích hợp.

- Đáng chết, rốt cuộc là ai làm?

Lão nghiến răng nghiến lợi, trong lòng lão đang nghĩ tới những người khả nghi. Mà đối tượng đầu tiên lão nghĩ tới chính là thành Huyền Vũ có thực lực mạnh mẽ kia.

- Chỉ có một số ít người có thể không chút động tĩnh làm ta hôn mê, người đó chính là Mục Lương sao?

Phong Vũ thấp giọng suy đoán, trong đầu lão hiện lên những người gương mặt khả nghi, trong đó khuôn mặt Mục Lương là rõ ràng nhất. Lão ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa, càng nghĩ càng cảm thấy việc này chính là Mục Lương làm…

Hơn hai giờ sau, Cổ Lỗ và Nhân Bỉ Kỳ đã trở lại.

- Tìm được không?

Phong Vũ làm mặt lạnh hỏi.

- Đại trưởng lão, những nơi có thể tìm ta đã tìm hết rồi, nhưng không có thân ảnh của số 1 và số 2...

Cổ Lỗ bất an cúi đầu.

- Đã tìm hết rồi sao?

Phong Vũ chất vấn.

Nhân Bỉ Kỳ giải thích:

- Đại trưởng lão, có vài nơi chúng ta không vào được...

Ốc đảo có vài nơi được xếp vào cấm địa, người ngoài không thể tới gần.

- Hừ, phế vật!

Phong Vũ tức giận hừ nói.

-....

Nhân Bỉ Kỳ cúi đầu, trong lòng hắn đầy buồn bực, có gan thì ngươi tự tìm đi?

Hai mắt Phong Vũ lóe sáng, lão đứng lên đi ra bên ngoài.

- Đại trưởng lão?

Nhân Bỉ Kỳ sửng sốt, chẳng lẽ đại trưởng lão muốn vào cấm địa của ốc đảo? Cổ Lỗ và Nhân Bỉ Kỳ liếc nhau, vội vã đứng lên đi theo.

Phong Vũ đi vào chỗ sâu trong tầng bốn, dừng lại trước cửa phòng Kim Phượng. Hắn nâng tay gõ vang cửa phòng.

- Cộc cộc cộc…

- Ai đó?

Sắc mặt Kim Phượng không tốt, đứng lên mở cửa phòng.

Sau khi cô nhìn thấy người đến là Phong Vũ, lập tức kinh ngạc nói:

- Phong Vũ các hạ, có việc gì không?

- Giúp ta một việc.

Phong Vũ nghiêm mặt nói.

Nhân Bỉ Kỳ và Cổ Lỗ liếc nhau, bọn họ chợt hiểu ra, hoá ra Đại trưởng lão muốn nhờ thành chủ Thành Phượng bói toán.

- Muốn ta bói toán sao?

Kim Phượng nhướng mày.

Phong Vũ gật đầu, thấp giọng nói:

- Ừm, ta cần tìm hai người.

Kim Phượng khẽ nâng cằm, tự nhiên nói:

- Có thể, giá là một kiện linh khí cao cấp.

- Linh khí cao cấp!

Phong Vũ run chân mày, sắc mặt hắn lại càng đen hơn.

- Không được sao?

Kim Phượng cười nhạo một tiếng, lạnh nhạt nói:

- Không thể sao? Đường đường là Đại trưởng lão thành Tương Lai, linh khí sư cao cấp nổi danh các thành, lại lấy không ra một kiện linh khí cao cấp?

- Giá này quá cao, ta chỉ cần tìm hai người thôi mà.

Phong Vũ đen mặt nói.

- Tạm biệt, không tiễn.

Kim Phượng ném qua một tia xem thường.

Cô không them nhiều lời vô nghĩa nữa, trực tiếp đóng cửa phòng, để ba người Phong Vũ ở ngoài cửa đưa mắt nhìn nhau.

- Đại trưởng lão, nếu không chúng ta đi thôi?

Cổ Lỗ xấu hổ mở miệng.

- Cút!

Hai mắt Phong Vũ lộ ra sát ý, dám làm lão mất mặt trước mắt thuộc hạ, lão nhớ kỹ mối thù này rồi.

Có điều lão lại không còn biện pháp nào khác, chỉ có dựa vào bói toán của Kim Phượng mới dễ dàng tìm được thể thực nghiệm số 1 và số 2.

……..

Giả Lỗ và Nhân Bỉ Kỳ liếc nhau rồi dứt khoát rời đi, để tránh bị Đại trưởng lão tìm chuyện mắng chửi.

Phong Vũ thấy hai người rời đi, lão hít một hơi thật sâu để cho nỗi lòng nóng nảy bình tĩnh trở lại.

Lão giơ tay lên, lại gõ vang cửa phòng của Kim Phượng một lần nữa.

- Rốt cuộc ngươi muốn cái gì đây?

Kim Phượng mở cửa phòng, ánh mắt của cô lạnh lùng nhìn chăm chú Đại trưởng lão thành Tương Lai.

- Đây là một kiện linh khí cao cấp.

Phong Vũ lấy từ trong tay áo một con dao găm bằng xương, chiều dài chỉ có hai mươi centimet.

Kim Phượng cảm thấy bất ngờ, ngước mắt liếc nhìn Đại trưởng lão thành Tương Lai một cái, cuối cùng vẫn đưa tay tiếp nhận dao găm, lật qua lật lại xem xét một hồi.

Dao găm đúng thật là linh khí cao cấp, nhưng lại là linh khí cao cấp bình thường nhất.

- Chỉ xem như miễn cưỡng thôi.

Trong lòng Kim Phượng vui mừng, trên mặt không hiện ra cảm xúc mà thu lại dao găm vào trong lòng.

Cô không ngờ thuận miệng nói một câu mà đối phương lại coi là thật.

Thái độ của cô tốt hơn một chút, hỏi:

- Ngươi tìm người nào, nói đi.

- Khải Na và Lôi Đức Lợi Sâm.

Phong Vũ đen mặt báo ra hai cái tên.

Kim Phượng chìa tay ra, nói:

- Ngươi có đồ vật nào của bọn họ không?

Nghe vậy, trên mặt Phong Vũ lộ vẻ nghi ngờ.

- Áo quần đã mặc, lông tóc, máu hay những thứ đại loại như vậy, ngươi có không?

Kim Phượng cố nhẫn nại giải thích.

- Ta có xương cốt của bọn họ.

Phong Vũ trầm giọng nói.

- Cũng được, đưa chúng cho ta.

Kim Phượng không hề hỏi nhiều.

- Chúng ở trong phòng, ta đi lấy.

Phong Vũ bỏ lại một câu rồi xoay người bước nhanh rời đi.

Kim Phượng nhếch miệng cười, cô tựa ở ngưỡng cửa chờ đợi rồi lấy dao găm ra tiếp tục thưởng thức.

Trong lòng cô cảm thấy may mắn lúc còn ở thành Huyền Vũ không có tự rời đi mà là lựa chọn đi theo Ốc Đảo, cho nên lúc này mới có thể giao dịch được một kiện linh khí cao cấp.

Nhưng Ốc Đảo sẽ không đưa cô đến thành Phượng mà chỉ đưa đến tòa thành nhỏ lân cận, tiếp đó sẽ rời đi.

Dù sao nếu chuyên môn đưa cô về thành Phượng thì sẽ chậm trễ thời gian của các thành chủ khác.

p/s: bói toán tìm đồ ở mình hay còn gọi là soi gương, một cách tìm đồ mất rất tâm linh, đây là có thật ngoài đời, còn tìm như thế nào, soi ra sao thì chỉ có các thầy biết.

Bạn cần đăng nhập để bình luận