Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 280: Có Thể Tiến Hóa Ra Một Con Động Vật Thuần Dưỡng Cấp Tám

Đám người Hạ Lạc vội vàng đuổi theo, xuyên qua cánh cổng của Khu vực Trung ương, tiến vào tầng thứ ba Khu vực Trung ương.
Lúc này, bọn hắn mới phát hiện nơi đây và bên ngoài không giống nhau.
Dưới tán cây khổng lồ của Trà Thụ Tinh Thần, là một tòa cung điện, còn về thân cây đại thụ thì bị tường chắn ngang.
Trước cung điện là một cái sân nho nhỏ, bốn phía cái sân trồng cây xanh um tùm, làm cho không khí nơi này ngửi vào cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Một đường thẳng bằng đá kéo dài cánh cổng cung điện.
- ! thật nhiều thực vật xanh.
Đôi mắt xinh đẹp của Hạ Lạc tỏa ra ánh sáng.
Cha cô cũng có một khu vườn cây, diện tích cũng chỉ bằng một phần mười nơi đây, thảm thực vật màu xanh cũng đều nửa chết nửa sống, rất nhiều lá cây đã héo rũ.
Biểu cảm trên mặt của Hạ Nạp Ân vẫn không thay đổi, trong lòng lại đang dâng lên sóng lớn.
Hắn biết rõ muốn trồng sống một gốc cây khó khăn đến thế nào, cần tiêu hao rất nhiều nước và tinh lực, cho dù như vậy cũng rất khó trồng sống bọn chúng.
Hắn đi quá rất nhiều thành trì lớn, cũng đã thấy một vài vườn trồng trọt, cũng không lớn bằng một phần ba nơi đây.
Cha hắn nhất định sẽ cảm thấy rất hứng thú nơi đây.
Đôi mắt của Hạ Nạp Ân chớp động, âm thầm nhớ chuyện này.
Ngôn Băng yên lặng quan sát mấy người, nhìn thấy bộ dáng bọn hắn giật mình, không hiểu có một loại cảm giác tự hào.
Cô cảm thấy nếu như nói cho mấy người này biết, thực vật trước mắt chỉ là Phủ Thành Chủ dùng để trang trí, cũng không biết sẽ có phản ứng gì.
Dù sao, Phủ Thành Chủ còn có một cái hậu hoa viên, còn có đồng ruộng trồng rất nhiều rau xanh.
Ở cửa Phủ Thành Chủ.
- Ngao ngao !
Kỳ Lân ngẩng đầu liếc mắt đám người đến gần một cái, mở miệng ngáp một cái, quay đầu tiếp tục ngủ say.
Kỳ Lân đã học được cách khống chế lực lượng bản thân, đã không còn sấm sét màu tím tràn ra.
- Hung thú cấp 7.
Sắc mặt của Hạ Nạp Ân nghiêm túc, thân thể căng thẳng.
- Xin mời đi theo ta.
Ngôn Băng mời mấy người đó đi vào Thành Chủ Phủ, đi đến phòng tiếp khách trước.
Hạ Nạp Ân và Hạ Lạc mới chưa ngồi được bao lâu.
Mục Lương đã dẫn theo Nguyệt Thấm Lan, Mễ Nặc đi vào cửa.
- Hoan nghênh các ngươi đến thành Huyền Vũ, dâng trà lên.
Mục Lương khí thế ôn hòa nói.
Động tác của tiểu hầu gái nhanh nhẹn, bưng trà nóng tới, đặt trà xong, khéo léo rời khỏi.
- Đã quấy rầy.
Hạ Nạp Ân liếc mắt trà nóng trước mặt một cái, không có chạm vào.
Đôi mắt màu cam của Hạ Lạc tràn đầy tò mò đánh giá mấy người trước mắt.
Cô đặc biệt nhìn nam nhân nho nhã tuấn tú trước mặt nhiều thêm mấy lần.
- Uống trà đi.
Mục Lương thản nhiên nói.
Anh đang đánh giá Hạ Nạp Ân và Hạ Lạc, nhất là cảm thấy hứng thú đối với đôi cánh phía sau lưng hai người.
Đây chính là Biến Dị Giả, giống như Mễ Nặc và Mễ Á sao?
Lúc này, dáng vẻ của cô gái tai thỏ rất rụt rè như trước đây, trốn ở phía sau Mục Lương và Nguyệt Thấm Lan.
Hạ Lạc cau mũi một cái, nghe mùi trà đậm đà, nâng chung trà lên, muốn nếm một cái.
Sau một khắc, lại bị anh hai nhà mình dùng cánh, không một tiếng động vỗ một cái.
Hạ Nạp Ân bất đắc dĩ hé miệng, lòng cảnh giác của em giá thực sự quá thấp.
Người xa lạ đưa trà làm sao có thể tùy tiện uống.
- Thành chủ các hạ, có thể bảo Hoang Cổ Man Thú dừng lại hay không?
Giọng của Hạ Nạp Ân rất khách khí nói.
- Nếu như đến quá gần, dễ dàng làm cho cư dân Thành Phi Điểu khủng hoảng, tạo thành phiền toái không cần thiết.
- Có thể.
Mục Lương gật đầu.
Bọn hắn là muốn tới giao dịch, không cần phải tạo ra mâu thuẫn không cần thiết, nếu không tiếp theo mặt một vài giao dịch sẽ không thể tiến hành tiếp.
Mục Lương không muốn làm phức tạp hóa mọi chuyện, có thể vui vẻ trao đổi là tốt nhất.
Anh có dự cảm lần giao dịch này sẽ rất thuận lợi, không cần vài ngày sẽ có đủ điểm để tiến hóa ra một con động vật thuần dưỡng cấp 8.
Trong lòng của Hạ Nạp Ân thở phào, sắc mặt của hắn cũng dịu lại:
- Cảm ơn thành chủ các hạ đã hiểu.
- Ta nói rồi, chúng ta là mang theo thiện ý tới.
Hai tay của Mục Lương bắt chéo đặt ở trên mặt bàn.
Hạ Nạp Ân nghe xong, im lặng một lúc.
Hắn mỉm cười hỏi:
- Ta nghe thuộc hạ nói, các hạ muốn tiến hành giao dịch với Thành Phi Điểu chúng ta? Không biết các hạ muốn giao dịch cái gì?
Mục Lương nở nụ cười, giọng cũng buông lỏng hơn:
- Đồ có thể giao dịch thực sự nhiều lắm.
Anh nâng chung trà lên, lần thứ hai ra hiệu:
- Tỷ như trà này, cũng là sản phẩm quý giá chỉ có thành Huyền Vũ chúng ta có.
Hạ Nạp Ân cúi đầu nhìn về phía trà nóng trước mắt, vẫn không có chạm vào.
- Tê a !
Da mặt của Đại Thiên Sứ Trưởng run một cái, có hơi cứng ngắc nghiêng đầu.
- Đúng là trà ngon.
Hạ Lạc đặt chén trà xuống.
Cả người cô vô cùng phấn chấn sảng khoái, đôi mắt màu cam đều sáng hơn vài phần.
Khóe miệng của Hạ Nạp Ân co quắp, trước đó nhắc nhở đều làm không công.
- Anh hai, trà này thật sự uống rất ngon, ngươi mau nếm thử.
Hạ Lạc nhỏ giọng nói.
- Khái khái, vẫn nên nói chuyện giao dịch đi!
Hạ Nạp Ân ho khan hai tiếng.
Khóe mắt của hắn liếc qua lưu ý biểu hiện của em gái, bây giờ nhìn lại không có dấu hiệu không đúng.
Mục Lương buồn cười nhìn hai mắt của cô gái tóc cam nhiều thêm một chút, nhìn ra được cô là thiếu nữ mới bước ra đời không lâu, bị người nhà bảo vệ quá tốt.
Đột nhiên, bên hông bị cô gái tai thỏ ấn một cái.
Thân thể của Mục Lương ngồi thẳng lại, bình tĩnh nói:
- Các ngươi có thể đi một chuyến đến Phố Buôn Bán, nơi đó là khu vực giao dịch chúng ta mở với bên ngoài. Đồ vật có thể giao dịch đều có ở nơi đó, sẽ không để cho các ngươi thất vọng.
Cô gái tai thỏ yên lặng thu tay về, bên trong đôi mắt màu lam có một tia u oán.
- Được rồi, chúng ta sẽ đi xem một chút.
Hạ Nạp Ân như có điều suy nghĩ gật đầu.
- Cái kia, các hạ, trà này bán sao?
Hạ Lạc đột nhiên lên tiếng hỏi.
- Đây là trà Tinh Thần.
Nguyệt Thấm Lan tiếp lời giới thiệu:
- Được làm từ lá của Thánh Thụ thành Huyền chúng ta Vũ, uống thường xuyên có thể kéo dài tuổi thọ.
Cô nâng chung trà lên nhẹ nhàng lắc một cái, tao nhã nói:
- Mỗi phần một cân, giá là 500 miếng tinh thạch sơ cấp thượng đẳng.
- Tê !
Mã Khắc lại hít vào một hơi khí lạnh, ánh mắt đã trừng lớn.
Tay của Hạ Nạp Ân run lên, đắt như thế?
- Ngươi trước tiên có thể nếm thử.
Nguyệt Thấm Lan ưu nhã nói.
- Anh hai, thật sự uống rất ngon.
Hạ Lạc dùng cánh len lén chọc chọc cánh của anh mình.
Hạ Nạp Ân liếc em gái một cái, nhìn qua một hồi như thế, em gái cũng không có chỗ không đúng.
Trà này chắc sẽ không có vấn đề.
Trong lòng hắn cũng tò mò, trà có giá 500 miếng tinh thạch sơ cấp thượng đẳng có thể sẽ uống rất ngon.
- Tiểu Lan, đổi một chén trà nóng cho khách.
Mục Lương giơ tay lên ra hiệu.
Động tác của Hạ Nạp Ân ra hiệu bảo dừng lại.
Ngoài cửa, Vệ Ấu Lan nghe tiếng vội vã vào cửa.
Động tác của cô thuần thục đổi trà nguội trước mặt Hạ Nạp Ân, một lần nữa đặt lên một tách trà nóng, đồng thời cũng thay nước trà mới cho Hạ Lạc.
Tiểu hầu gái còn lau đi nước tí dính ra mặt bàn, rồi xoay người rời khỏi.
- Uống ngon thật.
Hạ Lạc bưng lên nhấp một miếng trà nóng.
Lúc trà mới vào miệng sẽ có vị đắng, sau một khắc đã bị vị ngọt thay thế, khiến tinh thần của người ta sảng khoái.
Hạ Nạp Ân hiếu kỳ, cũng nhấp một miếng trà nóng.
Nước trà ấm áp tràn vào khoang miệng, kích phát vị đầu lưỡi, vị đắng qua chỉ còn lại vị ngọt thanh.
Thân thể của hắn run lên một cái rất nhỏ không thể thấy, từ đầu đến chân chưa bao giờ có cảm giác thư thái thoải mái như thế.
- Trà này…
Trong mắt của Hạ Nạp Ân lộ ra vẻ khiếp sợ.
Nếu như uống thường xuyên, thật sự có thể kéo dài tuổi thọ, ít nhất có hiệu quả cực lớn đối với tinh thần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận