Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 2457: Cầu Nguyện Sẽ Không Bị Hư Quỷ Diệt Quốc (Phần 2)

Nguyệt Thấm Lan thở dài một tiếng:

- Chỉ có thể như vậy thôi.

Mục Lương trầm giọng nói:

- Liên lạc các nhà xưởng và Phố Buôn Bán tại đại lục mới, thông báo tất cả tiến vào trạng thái canh gác cao nhất, chuẩn bị sẵn sàng rút lui bất cứ lúc nào.

- Vâng.

Ly Nguyệt lên tiếng.

Mục Lương tiếp tục ra lệnh:

- Về phía vương quốc Người Thú, nhắc nhở các người thú tập kết ở vương thành, có cành cây của Trà Thụ Sinh Mệnh ở đó, nếu gặp phải nguy hiểm thì Mộc Phân Thân có thể tới xử lý.

Trong vương thành của vương quốc Người Thú có cành cây Trà Thụ Sinh Mệnh, Mộc Phân Thân chỉ cần thời gian cực ngắn là có thể đi qua.

- Được rồi.

Ngải Lỵ Na lên tiếng, xoay người đi đến Phòng Liên Lạc.

Nguyệt Thấm Lan lo lắng nói:

- Có cần cho những nhà xưởng kia ngừng lại không?

- Ừm, trước mắt dừng lại hết đi.

Mục Lương chậm rãi gật đầu.

Anh nghĩ tới điều gì đó, nói:

- Phi thuyền vận chuyển ra bên ngoài cần thường xuyên bảo trì trạng thái ẩn hình, nếu gặp phải Hư Quỷ thì lập tức khởi động ma pháp trận không gian truyền tống.

- Ta đi thông báo cho bọn họ.

Ba Phù nghe vậy xoay người đi truyền lại mệnh lệnh.

Nguyệt Thấm Lan nhìn về phía Mục Lương, hỏi:

- Vậy Phố Buôn Bán bên kia phải dừng luôn sao?

Mục Lương trầm giọng nói:

- Tạm thời ngừng kinh doanh đi, đợi khi nào xử lý xong xuôi đám Vua Hư Quỷ kia, hoặc là xác định tung tích của nhóm Hư Quỷ, lúc nào không có ảnh hưởng thì lại khai trương.

Nhân viên công tác ở Phố Buôn Bán tại đại lục mới có một bộ phận là công dân của vương quốc Huyền Vũ, Mục Lương phải suy xét tới sự an toàn của bọn họ.

Mục Lương trầm tư một chút, nói:

- Hoặc là hai ngày này tiến hành giảm giá, xử lý hết tồn kho.

- Việc này ta sẽ nói với Hồ Tiên, cô ấy sẽ biết quyết định như thế nào.

Nguyệt Thấm Lan nhẹ giọng nói.

Mục Lương gật đầu dặn dò:

- Ừm, mau chóng cho các nhân viên đi tị nạn, chuyện này không nên kéo dài quá lâu.

Nguyệt Thấm Lan nói với giọng điệu nghiêm túc:

- Lấy tốc độ của Vua Hư Quỷ thì đi đến lục địa sẽ cần khoảng hai ngày, ta sẽ mau chóng an bài tốt.

Phố Buôn Bán có xây hầm trú ẩn dưới lòng đất sâu hơn một trăm mét, đây cũng là chỗ tránh nạn duy nhất tại Phố Buôn Bán.

- Vua Hư Quỷ đi đến lục địa...

Mục Lương nhẹ giọng lẩm bẩm.

Đôi mắt đen của anh chợt lóe sáng:

- Đúng vậy, có thể ngăn chặn nhóm Vua Hư Quỷ ở nơi giao giới giữa biển và lục địa!

Nguyệt Thấm Lan nói với giọng điệu nghiêm túc:

- Nếu chỉ dựa vào mỗi chúng ta thì sẽ rất khó làm được.

Mục Lương trầm giọng nói:

- Đi liên lạc những vương quốc ở duyên hải, nói cho quốc vương của bọn hắn biết chuyện này, nếu như nguyện ý liên hợp lại thì có thể cùng nhau ngăn chặn Hư Quỷ.

Đôi mắt đẹp của Nguyệt Thấm Lan hiện lên tia lạnh lẽo:

- Nếu như có người không muốn thì làm thế nào?

- Vậy thì tự cầu nhiều phúc, cầu nguyện sẽ không bị Hư Quỷ diệt quốc.

Mục Lương nói với giọng điệu bình tĩnh.

- Hiểu rồi, ta lập tức đi liên lạc bọn họ.

Nguyệt Thấm Lan cười nói, xoay người bước nhanh rời đi.

Lam Khê lên tiếng:

- Bệ hạ?

Lúc này Mục Lương mới nhìn về phía Lam Khê, nhàn nhạt nói:

- Đi với ta đến thư phòng.

- Vâng.

Lam Khê vội vã lên tiếng, đi theo Mục Lương về phía thư phòng.

Mục Lương bước vào thư phòng, thuận miệng nói:

- Đại lục mới sắp đại loạn, hi vọng Hiệp Hội Ma Pháp Sư các ngươi sẽ không phải là người đầu tiên chạy trốn.

Lam Khê há miệng, cuối cùng vẫn hỏi:

- Bệ hạ, tại sao đại lục mới phải đại loạn chứ?

Mục Lương nghe vậy ngồi xuống, rút ra một quyển sách ở trên kệ rồi đưa cho Lam Khê, nói:

- Đọc hết cái này thì ngươi sẽ biết vì sao.

Lam Khê nhìn bìa sách trong tay, nhẹ giọng đọc tiêu đề:

- Hư Tộc và Tận Thế.

Cô mở ra trang thứ nhất, bắt đầu đọc từ đầu.

Theo thời gian trôi qua, thần sắc của cô gái tóc xám bạc dần dần trở nên ngưng trọng, xem đến phần sau thì trên khuôn mặt toàn là sự khiếp sợ.

- Thật là đáng sợ.

Lam Khê kinh ngạc nói.

Mục Lương gõ nhẹ ngón tay trên mặt bàn, trầm giọng nói:

- Vua Hư Quỷ đã băng qua Kênh Sương Mù, còn có một số Hư Quỷ cấp cao, đại lục mới sẽ trở nên hỗn loạn.

- Cái này quá đáng sợ rồi, tại sao lại có thể như vậy...

Sắc mặt của Lam Khê đại biến.

- Tiền nhân tạo nghiệt, chỉ có thể do hậu nhân tới xử lý.

Mục Lương nhức đầu nói.

Nếu như không có Hư Quỷ, vậy anh sẽ thoải mái hơn rất nhiều.

Mục Lương không có tiếp tục trò chuyện sâu hơn về Hư Quỷ, nhàn nhạt nói:

- Ngươi tìm ta có chuyện gì?

Lam Khê hít một hơi thật sâu, nói:

- Ta tới đây hỏi có việc gì để làm không?

- Biết khắc họa ma pháp trận sao?

Mục Lương hỏi.

Lam Khê gật đầu nói:

- Đơn giản thì biết, nhưng vượt qua cấp 8 thì không.

Mục Lương nghe vậy khẽ lật tay một cái, lấy ra một hộp tinh thạch ma thú, bên trong được khắc các loại ma pháp trận hệ không gian, còn có một chồng bản vẽ ma pháp trận.

Anh đưa tất cả cho nữ nhân, nói:

- Trước mắt ngươi hãy học hết những ma pháp trận này đi, sau này công tác của ngươi chính là hỗ trợ khắc ma pháp trận hệ không gian.

Lam Khê nhìn tinh thạch ma thú và bản vẽ trong tay, đôi mắt đẹp lập tức trợn tròn, hưng phấn giống như nhặt được chí bảo.

Là Ma Pháp Sư hệ Không Gian, thứ khó khăn nhất chính là các loại ma pháp không gian và ma pháp trận, có thể nói là có thể gặp nhưng không thể cầu.

Bây giờ Mục Lương đưa cho cô những bản vẽ ma pháp trận này, đối với Lam Khê mà nói chẳng khác gì là trân bảo hiếm có.

- Qua đây.

Mục Lương đột nhiên nói.

Lam Khê sửng sốt một chút, vô ý thức đứng dậy đi tới bên cạnh Mục Lương, trong lòng còn ôm hộp lưu ly và bản vẽ.

Mục Lương vươn tay, nhẹ nhàng chạm lên trên trán của Lam Khê, anh lợi dụng năng lực trao đổi ý thức để truyền kinh nghiệm khắc họa ma pháp trận cho cô gái tóc xám bạc.

Loại truyền đạt này có rất nhiều hạn chế, chỉ có thể giúp Lam Khê có cảm giác quen thuộc đối với ma pháp trận, không cách nào làm được đọc thông viết thạo.

Toàn bộ quá trình giằng co nửa giờ, khi Mục Lương thả tay xuống thì Lam Khê đã sớm bị khiếp sợ tột đỉnh.

Ma pháp trận nguyên bản cô xem không hiểu giờ đây đã có thể mò ra manh mối, việc này giảm bớt độ khó học tập rất nhiều.

Mục Lương phất tay nói:

- Ngươi tự đi luyện tập đi, nếu không hiểu cái gì thì lại hỏi ta.

- Vâng.

Lam Khê vội vàng gật đầu lia lịa.

Lúc này đối với cô mà nói, Hiệp Hội Ma Pháp Sư gì đó đều không quan trọng, gia tăng thực lực bản thân mới là quan trọng nhất.

Cô ôm tinh thạch ma thú và bản vẽ rời đi thư phòng, hưng phấn trở về chỗ ở của mình.

Lam Khê chợt dừng bước, nghĩ tới một vấn đề:

- Không biết bệ hạ lấy những ma pháp trận này ở đâu?

- Đương nhiên là do chính bệ hạ nghiên cứu ra được.

Tiếng nói giòn giã vang lên, Ba Phù chớp mắt nhìn về phía cô gái tóc xám bạc.

Lam Khê khiếp sợ lên tiếng:

- A? Những ma pháp trận này đều là do bệ hạ nghiên cứu ra sao?

- Đúng rồi.

Ba Phù ngây thơ gật đầu, để lại một câu nói rồi xoay người rời đi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận