Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 3452: Đây Là Thế Giới Bài Xích Ta (1)

- Nói đi.

Mục Lương ôn hòa lên tiếng.

- Bệ hạ, đây là lịch trình của lễ trưởng thành.

Vệ Ấu Lan đưa tư liệu trong lòng cho Mục Lương.

- Tốt.

Mục Lương lên tiếng, mở ra tư liệu nhìn lướt qua.

Lễ trưởng thành lần này không chỉ là chúc mừng Linh Nhi thành niên, mà còn tuyên bố với mọi người, Linh Nhi là công chúa của vương quốc Huyền Vũ.

Mục Lương ngước mắt lên nói:

- Lịch trình quá rườm rà, để Linh Nhi lộ mặt làm giới thiệu là được rồi, cô ấy thích ngắn gọn một chút.

- Tốt.

Vệ Ấu Lan ngoan ngoãn gật đầu, cầm bút lên viết lên trên cuốn sổ.

Mục Lương tiếp tục nói:

- Rượu và thức ăn không thành vấn đề, sau khi ăn thêm một món điểm tâm ngọt đi, tiện thể tuyên truyền một chút mấy khoản bánh ga-tô sắp ra mắt.

- Vâng.

Vệ Ấu Lan tiếp tục viết.

- Những thứ khác không thành vấn đề, cứ như vậy đi.

Mục Lương khép tài liệu lại đưa trả lại cho thiếu nữ.

- Tốt, bệ hạ.

Vệ Ấu Lan ngoan ngoãn đáp.

Mục Lương ngước mắt hỏi:

- Dạo gần đây công tác có gặp nơi nào không thuận lợi không?

Vệ Ấu Lan chớp đôi mắt đẹp, lắc đầu đáp:

- Không có, cảm ơn bệ hạ đã quan tâm.

Mục Lương bình thản nói:

- Ngươi là ta nhìn lớn lên, năng lực làm việc không thành vấn đề, chờ khu bắc thành xây xong, sẽ lưu phòng ở lại cho người nhà của ngươi.

Vệ Ấu Lan nghe vậy trừng lớn hai mắt, sốt ruột nói:

- Bệ hạ, cái này quá quý trọng rồi.

Mục Lương ôn hòa nói:

- Đây không chỉ là quyết định của ta mà còn là ý tưởng của Thấm Lan, là sự khen ngợi đối với ngươi.

Nếu muốn con ngựa béo tốt thì sao có thể keo kiệt cỏ xanh, tương tự, nếu muốn nhân viên làm việc nỗ lực thì phúc lợi đãi ngộ cũng phải tốt mới được.

- Bệ hạ, chuyện này thật sự quá quý trọng.

Trong lòng Vệ Ấu Lan tràn đầy cảm động.

Cô biết giá phòng của khu vực mới, xem giá phòng ở khu đông thành sẽ biết, ít nhất cũng bán được trăm vạn đồng Huyền Vũ.

- Nhà ngươi có mấy người?

Mục Lương thuận miệng hỏi.

- Bốn người.

Vệ Ấu Lan vô thức trả lời theo bản năng.

Mục Lương chậm rãi gật đầu, nói:

- Ừm, vậy ta sẽ sai người lưu vài căn nhà cho các ngươi.

- Hả?

Vệ Ấu Lan sững sờ, sao lại còn lưu tới tận vài căn rồi?

- Thấm Lan đã từng đề cập với ta rằng ngươi rất nỗ lực trong công việc, chia sẻ rất nhiều áp lực cho cô ấy.

Mục Lương cười nói:

- Ta và cô đều sai người để lại cho ngươi mấy phần Sinh Mệnh Trà cấp 2, mấy ngày nữa sẽ có người đưa tới chỗ ngươi.

Từ trước đến nay, hắn đối đãi với người của mình chỉ có tốt hơn, không hề có lúc không tốt.

Vệ Ấu Lan hoàn toàn ngây người, Sinh Mệnh Trà cấp 2, đó là thứ mà người có tiền cũng không mua được, chỉ có trải qua hội đấu giá bảy ngày sau và trả giá cao nhất mới có được nó.

Cô lắp bắp nói:

- Bệ hạ, ta...

- Cố gắng làm việc, đừng cho ta thất vọng, nhưng mà vẫn phải chú ý đến sức khỏe.

Mục Lương ôn hòa mở miệng, đôi mắt thâm thúy mang theo lực lượng làm cho người ta tin phục.

- Vâng, ta nhất định sẽ nỗ lực.

Vệ Ấu Lan hít một hơi thật sâu, vẻ mặt trở nên kiên định.

Mục Lương khoát tay, nói:

- Đi làm việc đi.

- Vâng.

Vệ Ấu Lan gật đầu thật mạnh, vành mắt đỏ lên rời khỏi thư phòng.



Cung điện.

Linh Nhi đang thử lễ phục mới mà mình sẽ mặc ở trong lễ trưởng thành.

Đó là một chiếc váy dài màu vàng nhạt, thiết kế một vai hoàn mỹ thể hiện phần vai xinh đẹp, phần eo váy được thắt lại cũng làm vóc người càng thêm thướt tha.

Tiểu Mật lùi lại hai bước, quan sát trang phục của cô gái tinh linh, cảm thán nói:

- Công chúa Linh Nhi thật là xinh đẹp.

Linh Nhi thanh thúy hỏi:

- Cha sẽ thích như vậy phải không?

- Chắc chắn rồi, váy này là do bệ hạ chọn.

Tiểu Mật nói với giọng điệu xác định.

- Vậy là tốt rồi.

Linh Nhi cười tươi như hoa.

Cô chớp đôi mắt màu vàng óng, quay đầu nhìn về phía Tiểu Mật, lại hỏi:

- Hai ngày này cha đang làm cái gì?

Tiểu Mật ngây thơ đáp:

- Hai ngày này bệ hạ tương đối bận rộn, muốn xây dựng khu bắc thành và khu nam thành, đều là trời sắp tối mới có thể trở về.

Hai ngày này Mục Lương đều là đi sớm về muộn, cơm trưa đều không giải quyết ở cung điện, chỉ có bữa sáng và bữa tối mới xuất hiện.

Linh Nhi bĩu môi nói thầm:

- Được rồi, cha cũng quá vội vàng.

Tiểu Mật dịu dàng hỏi:

- Điện hạ nhớ bệ hạ sao?

Linh Nhi thanh thúy nói:

- Chỉ là muốn để cho cha nhìn dáng vẻ của ta trong chiếc váy này thôi.

- Ngày mai bệ hạ sẽ thấy nha.

Tiểu Mật trấn an nói.

Ngày mai sẽ là lễ trưởng thành của cô gái tinh linh.

- Cũng đúng.

Linh Nhi khẽ hất hàm.

Cô trở về phòng thay quần áo, cởi váy trên người xuống, giao cho tiểu hầu gái cất giữ.

Cô gái tinh linh rời khỏi Thiên Điện đi về phía chính sảnh, dọc theo đường đi các tiểu hầu gái đều dừng lại chào hỏi cô.

Linh Nhi hiện tại rảnh rỗi sẽ biến thành hình người sinh hoạt cùng mọi người trong cung điện, bắt đầu thích ứng với bầu không khí sinh hoạt cùng nhau này.

- Cộp cộp cộp ~~~

Đồ Tư Lệ Na vừa trở về từ bên ngoài, bốn mắt nhìn nhau với Linh Nhi.

Cô mới tan tầm trở về từ Trường Học, xế chiều hôm nay không có giờ lên lớp.

- Xin chào, tiểu thư Đồ Tư Lệ Na.

Linh Nhi cười nói tự nhiên chào hỏi.

Đồ Tư Lệ Na khẽ khom người hành lễ:

- Xin chào công chúa điện hạ.

Đây là lần đầu tiên hai người chạm mặt sau khi Thế Giới Thụ kết thúc tiến hóa.

Linh Nhi đánh giá Đồ Tư Lệ Na, đột nhiên nói:

- Kỳ quái, sao ngươi chỉ có thể sống năm mươi năm thế?

Đồ Tư Lệ Na khẽ nhúc nhích miệng, cho rằng Mục Lương nói cho cô gái tinh linh.

Cô thuận miệng giải thích:

- Đây là sự bài xích của thế giới đối với ta ~

- Thì ra là vậy.

Linh Nhi chớp đôi mắt màu vàng óng.

Cô giơ tay lên, phóng xuất ra một luồng ý niệm dung nhập vào thế giới vương quốc Huyền Vũ, trật tự thiên địa mới xuất hiện.

- Ông ~~~

Một luồng lực lượng vô hình rơi vào trên người Đồ Tư Lệ Na, bao phủ cả người cô lại.

Đồ Tư Lệ Na chớp chớp mắt, ánh mắt mờ mịt trong khoảnh khắc.

Linh Nhi buông tay xuống, hời hợt nói:

- Được rồi, bây giờ ngươi có thể sống đến lúc tự nhiên chết đi, nhưng nếu rời khỏi vương quốc Huyền Vũ thì vẫn sẽ chết trước năm mươi tuổi.

Đồng tử của Đồ Tư Lệ Na run lên vài cái, ngạc nhiên hỏi:

- Thật vậy sao?

Linh Nhi ngạo nghễ nói:

- Đương nhiên, nơi này là thế giới của ta và cha, thế giới bên ngoài không thể can thiệp vào chúng ta.

Vẻ mặt của Đồ Tư Lệ Na lộ ra vẻ chấn động, mơ hồ có thể cảm nhận được cơ thể biến hóa, cỗ cảm giác vô lực trong cơ thể đã bị áp chế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận