Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1943: Vệ Thành Số Bảy (2)



Nguyệt Thấm Lan liếc nhìn Mai Dĩ một cái, sau đó xoay người nhấc chân nhẹ nhàng nhảy lên ngồi ở trên lưng Ong Thợ.

Mai Dĩ chớp chớp đôi mắt đẹp, nhìn Ong Thợ còn cao hơn bản thân gấp hai lần, cô làm thế nào để leo lên?

Mai Dĩ nhìn phần lông cứng giống như đinh sắt trên người Ong Thợ, e là lòng bàn chân vừa đạp lên thì sẽ bị đâm thủng ngay lập tức.

- Ông ~~~

Lúc này, Ong Thợ đã rũ cánh xuống gần sát mặt đất giống như một cái bệ đỡ.

Mai Dĩ thấy thế do dự một chút, cuối cùng vẫn là cất bước đạp lên cánh của Ong Thợ.

Ong Thợ lại nâng cánh lên, cô gái nửa người thú thở phào một hơi, thận trọng đi bên cạnh Nguyệt Thấm Lan rồi câu nệ ngồi xong.

Ny Cát Sa nhắc nhở một câu:

- Vịn chắc, đừng để bị té ngã.

- Vâng.

Mai Dĩ vội vàng gật đầu, vươn tay nắm chặt dây an toàn gắn trên yên phi hành.

Đám người Vô Lại Nhãn cũng vội vàng đạp lên trên cánh Ong Thợ, năm người đàn ông trưởng thành ngồi cùng nhau vẫn không hề cảm thấy chen chúc.

- Lên đường thôi.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã nói.

- Ông ~~~ -

Ong Thợ rung cánh, chở đám người bay lên trời và hướng về phía Ngoại Thành với tốc độ cực nhanh.

Cơ thể của Mai Dĩ run rẩy, tay siết lấy dây an toàn, hai mắt nhắm chặt, không dám nhìn cảnh vật xung quanh.

Nguyệt Thấm Lan quay đầu nhìn cô ấy một cái, buồn cười nói:

- Thả lỏng đi, chỉ cần ngươi không nhảy nhót lung tung thì vẫn rất an toàn.

- Vâng...

Mai Dĩ lộ ra một nụ cười xấu hổ nhưng không mất lễ phép, hai mắt chậm rãi hé mở một chút.

Nguyệt Thấm Lan mỉm cười, không nói gì thêm nữa.

- A...... ~~~

Phía sau nàng, trên lưng một con Ong Thợ khác, năm người đàn ông thét chói tai liên tục.

-...

Ny Cát Sa co giật khóe miệng, tiếng kêu của năm người này thật là quá thảm thiết.

Nguyệt Thấm Lan tự động che đậy tiếng thét chói tai sau lưng, ngước mắt hỏi:

- Ny Cát Sa, ngươi biết Vệ Thành Số Bảy ở nơi nào chứ?

- Biết, ta đã xem bản đồ rồi.

Ny Cát Sa trả lời, rồi khống chế dây cương của yên phi hành, điều chỉnh phương hướng bay của Ong Thợ.

Yên phi hành của Ong Thợ Cấp 7 tương tự với yên phi hành của Ong Thợ cấp 6, chỉ khác ở chỗ là kích thước lớn hơn mà thôi.

Nếu như không có yên phi hành thì không ai có thể ngồi trên lưng Ong Thợ được, tuyệt đối sẽ bị tổn thương bởi các sợi lông cứng rắn như kim châm kia.

Mai Dĩ thích ứng một hồi, cuối cùng dũng cảm mở to hai mắt, hơi nghiêng đầu nhìn xuống mặt đất.

- Thật đẹp ~~~

Cô khen ngợi từ trong thâm tâm.

Nguyệt Thấm Lan ôn hòa nói:

- Khi nào ở đây trồng đủ loại lục thực thì sẽ càng xinh đẹp hơn nữa.

Trên mặt Mai Dĩ lộ ra biểu cảm nghiêm túc, chân thành nói:

- Ta cũng sẽ giúp một tay.

Nguyệt Thấm Lan mỉm cười, nói thì ai cũng nói được, làm ra hành động mới là thật, cái này cần thời gian để chứng minh.

- Ong ong ong ~

Ong Thợ bay khoảng hai chục phút thì mọi người mới nhìn thấy Vệ Thành Số Bảy với diện tích khổng lồ.

Nhìn từ xa, bên trong Vệ Thành Số Bảy không hề có chút màu xanh, thoạt nhìn giống như một tòa thành bỏ hoang.

Mai Dĩ duỗi cổ, hai mắt sáng ngời nhìn Vệ Thành Số Bảy, trong lòng đã có rất nhiều ý tưởng phát triển Vệ Thành.

………….

- Ong ong ong ~~~

Ong Thợ rung cánh, giảm độ cao về phía Vệ Thành Số Bảy, sau khi xoay một vòng giữa không trung thì mới đáp xuống quảng trường bên trong Vệ Thành.

Sự xuất hiện của hai con Ong Thợ khiến rất nhiều thợ sửa chữa chú ý, ai nấy đều dồn dập nhìn sang.

- Đến rồi.

Nguyệt Thấm Lan đứng lên, nhẹ nhàng nhảy lên, ưu nhã rơi ở trên quảng trường.

Ny Cát Sa hơi nhún chân rồi nhảy xuống mặt đất, động tác gọn gàng giống như là nữ hiệp.

-...

Mai Dĩ yên lặng một lúc, sau đó thành thật đạp cánh của Ong Thợ để đi xuống.

- Làm ta sợ muốn chết, cuối cùng cũng hạ cánh rồi…..

- May mắn là ta không có tè ra quần.

Vô Lại Nhãn co giật khóe miệng, nghe lời nói “sống sót sau tai nạn” của người bên cạnh, mặt mũi cánh đàn ông đã mất sạch.

Ny Cát Sa liếc mấy người, nghiêm mặt nói:

- Lá gan của các ngươi quá nhỏ, phải luyện lòng can đảm nhiều một chút.

Vài người quản lý hậm hực nói:

- Chuyện này không cần đâu, ta cảm thấy hiện tại vô cùng tốt.

- Vậy thì câm miệng.

Ny Cát Sa trừng mắt với bọn họ.

-...

Vô Lại Nhãn và những người khác người thức thời im lặng.

- Đi thôi, tiến lên trước nhìn.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã nói.

Đám người Mai Dĩ vội vàng đuổi theo, mọi người đi dọc theo con đường mới, ven đường có rất nhiều thợ sửa chữa đang xây nhà.

Ngoại trừ kiến trúc siêu cao thì các tòa nhà nơi này đều được xây bằng gỗ kết hợp với mái ngói xanh.

- Thoạt nhìn cũng không tệ lắm.

Nguyệt Thấm Lan bước chậm lại, cô nhìn các kiến trúc ven đường, có vài nóc nhà đã hoàn thành, mái ngói màu xanh cho người ta cảm giác rất thoải mái.

Ny Cát Sa cảm thán nói:

- Khi nào Vệ Thành hoàn thành xây dựng thì nhất định sẽ rất đẹp.

Nguyệt Thấm Lan gật đầu nhận đồng:

- Ừ, nhưng Vệ Thành quá lớn, sẽ phải tốn một thời gian không ngắn.

- Vừa đi vừa nhìn.

Cô lấy một cây trâm rồi bới gọn mái tóc rối tung ở sau lưng lại.

Mọi người đi tới trước, càng đi vào trong thì càng ít thấy thợ sửa chữa, các kiến trúc ven đường vẫn là dáng vẻ mà Mục Lương xây dựng trước đây.

Vô Lại Nhãn kinh ngạc hỏi:

- Thư ký đại nhân, bên này quá trống trải, không tính toán xây nhà lầu sao?

- Mảnh đất này còn chưa được quy hoạch.

Nguyệt Thấm Lan thuận miệng giải thích một câu.

Vệ Thành Số Bảy quá lớn mà thợ sửa chữa thì lại quá ít, chỉ có thể chia khu vực để quy hoạch xây dựng.

- Hóa ra là vậy...

Vô Lại Nhãn chậm rãi gật đầu.

Nguyệt Thấm Lan quay đầu nhàn nhạt nói:

- Sau khi các ngươi đảm nhận việc quản lý Vệ Thành thì nơi này sẽ do các ngươi tự quyết định quy hoạch như thế nào.

- Vâng.

Nghe vậy, hai mắt của Mai Dĩ và những người khác sáng lên, trong đầu đã có một vài ý tưởng.

Nguyệt Thấm Lan dừng bước, quay đầu nhìn mấy người sau lưng, đột nhiên hỏi:

- Trong các ngươi, ai nguyện ý tiếp quản Vệ Thành Số Bảy?

Vô Lại Nhãn và những người khác người chấn động tinh thần, lúc này đã phải tiếp quản Vệ Thành rồi sao?

Vô Lại Nhãn do dự một chút, cuối cùng vẫn quyết định tiến lên trước một bước, nói:

- Ta nguyện ý.

Nguyệt Thấm Lan hơi nhướng mày, ưu nhã nói:

- Được rồi, vậy Vệ Thành Số Bảy sẽ do ngươi quản lý trong kỳ hạn ba tháng thử việc này, hy vọng ngươi sẽ không khiến ta phải thất vọng.

Vô Lại Nhãn nghiêm mặt nói:

- Xin thư ký đại nhân hãy yên tâm, ta sẽ không để cho ngài thất vọng.

- Được, ta chờ xem biểu hiện của ngươi.

Nguyệt Thấm Lan nhàn nhạt nói.

- Rõ!

Vô Lại Nhãn vội vàng gật đầu.

Hắn không khỏi ưỡn ngực thẳng lưng, bước đi đã thả lỏng hơn rất nhiều.

Trên mặt những người khác đều hiện lên vẻ hâm mộ và chờ mong, hôm nay bọn họ còn có thể đi đến Vệ Thành khác sao?

- Có một số việc ta cần nói rõ ràng với các ngươi về việc xây dựng Vệ Thành.

Nguyệt Thấm Lan quay đầu nghiêm mặt nói.

- Mời đại nhân nói.

Vô Lại Nhãn lộ ra thần sắc nghiêm túc.

Bạn cần đăng nhập để bình luận