Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1252: Bản Đồ Biển



Sau khi quét xong, lấy ra một bản da thú đắp lên trên ván khuôn, vươn tay ấn nhẹ, lật ngược tấm da thú lên, mặt trên đã được bao phủ bởi những ô vuông dày đặc.

- Thành công rồi!

Khóe môi của Mục Lương nhếch lên, đặt da thú lên trên bàn làm việc.

Ô vuông ở tren da thú, là để dễ dàng cho việc tính toán khoảng cách và xác định phương hướng.

Anh ngước mắt lên nhìn về phía Nguyệt Phi Nhan và cô gái Ma Ca Rồng, giọng nói ôn hòa:

- Gọi hai ngươi đến, là có nhiệm vụ giao cho hai ngươi.

- Nhiệm vụ gì?

Hi Bối Kỳ và Nguyệt Phi Nhan mừng rỡ, sắc mặt cả hai nghiêm túc.

Mục Lương nói từng chữ:

- Ta và hai ngươi dẫn người ra ngoài, vẽ bản đồ Biển ở vùng biển này.

- Đọc, vẽ bản đồ biển?

Nguyệt Phi Nhan mở to đôi mắt đỏ hoe bối rối.

Hi Bối Kỳ ngây thơ hỏi:

- Bản đồ biển là gì?

- Bản đồ biển chính là bản đồ, bản đồ khu vực nước mặn.

Mục Lương thản nhiên giải thích một câu.

- Ta hình như đã hiểu rồi.

Nguyệt Phi Nhan bừng tỉnh.

Hi Bối Kỳ nghiêng đầu, giọng nói trong trẻo:

- Nhưng khu vực nước mặn lớn như vậy, lúc bay đến cũng không thể biết được phương hướng, vậy thì phải vẽ bản đồ biển như thế nào?

- Có la bàn, có thể giúp các ngươi định vị, chuyện đó không cần phải lo lắng.

Mục Lương bình thản nói.

- La bàn?

Hi Bối Kỳ và Nguyệt Phi Nhan lại sửng sốt, la bàn lại là cái gì?

Mục Lương lật tay lại, lấy ra la bàn mới làm để lên tràn bàn.

- La bàn, có thể chỉ dẫn phương hướng, khiến cho các ngươi có thể biết được phương hướng khi ở khu nước mặn...

Anh nói một lần về sự kỳ diệu của la bàn, thuận tiện giới thiệu đơn giản về cách dùng.

- Cái này thật là đồ tốt!!

Đôi mắt màu vàng xinh đẹp của Hi Bối Kỳ sáng lên.

Có la bàn và bản đồ biển, là có thể tìm được chính xác Hải Đảo cần đi, chuyện này rất quan trọng ở khu vực nước mặn.

- Ta đã để Tiểu Lan dạy cho một nhóm nhân viên đồ họa, bọn họ biết sử dụng la bàn.

Mục Lương thả la bàn xuống, thản nhiên nói:

- Nhiệm vụ của hai người, chính là bảo vệ bọn họ, cho đến khi vẽ xong bản đồ biển mới thôi.

Nguyệt Phi Nhan mở to đôi mắt xinh đẹp, giọng lưỡng lự hỏi:

- Mục Lương, qua hai ngày nữa là triều Hư Quỷ sắp bạo phát rồi, bây giờ đi ra ngoài vẽ bản đồ biển, liệu có quá nguy hiểm hay không?

- Chính vì như thế, mới cần hai ngươi dẫn theo Không Quân đi theo.

Tiếng cười nói ôn hòa của Mục Lương.

- Nếu như gặp phải Hư Quỷ cấp cao thì phải làm sao đây?

Hi Bối Kỳ cười khan nói.

Giọng nói trong trẻo của Mục Lương:

- Gặp phải Hư Quỷ cấp cao, thì trước tiên hãy rút lui, sau đó dùng Trùng Cộng Hưởng liên lạc với ta.

Với tốc độ của bản thân anh, lại cộng thêm thi triển cực tốc gấp tám lần, có thể nhanh chóng đi đến trợ giúp.

- Được, bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!!

Hi Bối Kỳ và Nguyệt Phi Nhan đã không còn gì lo lắng, giơ tay lên chào với kiểu hình thức tiêu chuẩn nhà binh.

- Xuống dưới chuẩn bị đi, nhanh chóng xuất phát.

Mục Lương hài lòng nói.

- Vâng.

Nguyệt Phi Nhan và Hi Bối Kỳ gật đầu, quay người rời khỏi phòng sách. Hai người rời khỏi chưa bao lâu, Ly Nguyệt liền đẩy cửa tiến vào.

- Mục Lương, phía bên Mậu Đạt có tình huống mới.

Ly Nguyệt nhỏ giọng nói.

- Nói.

Mục Lương dựa người ra phía sau, vươn tay kéo lấy bàn tay trắng như ngọc của cô gái tóc trắng.

Khuôn mặt của Ly Nguyệt hiện lên một vệt ửng đỏ, dịu dàng nói:

- Ti Toa Lệ đi theo bên cạnh bọn họ truyền lại tin tức, bọn họ đã chạm mặt Bạch Sương ở quảng trường trong thành...

Cô gái tóc trắng nói lại một lần về chuyện xảy ra ở trong thành, màn đối thoại giữa ba người Mậu Đạt và Bạch Sương không thiếu một chữ nào.

- Thú vị, chỉ số IQ của ba người này thật đáng lo lắng.

Mục Lương khẽ cười.

Ly Nguyệt nhẹ nhàng nắm lấy tay của Mục Lương, nhẹ giọng hỏi:

- Có cần đề phòng bọn họ ra tay với Bạch Sương không?

- Không cần, cô ấy có năng lực tự vệ.

Mục Lương cụp mắt lắc đầu.

Bạch Sương là Ma Pháp Sư cấp bảy, thực lực không hẻ yếu hơn so với ba người Mậu Đạt, huống chi cô ấy còn có Hải Thần che chở. Âm thânh thanh thúy của Ly Nguyệt hỏi:

- Người của bọn họ vẫn còn đang ở khu Buôn Bán để thám thính tin tức giá hàng, có cần bắt họ lại hay không?

Trước khi ba người Mậu Đạt đi vào trong thành, đã phân phó cho người của Đội Mạo Hiểm đi thám thính giá hàng của thành Huyền Vũ.

- Để cho bọn truyền tin tức giả ra ngoài là được, không cần phải bắt lại, tránh cho đánh rắn động cỏ.

Tay Mục Lương vừa kéo, khiến cho cô gái tóc trắng ngã vào trong lòng, ngửi thấy mùi thơm mát ở trên người của cô.

- Thật là thơm.

Ma xui quỷ khiến làm cho anh nói một câu.

- Được...

Khuôn mặt của Ly Nguyệt càng đỏ hơn.

Mục Lương nắm chặt hai tay, cằm đặt trên vai cô gái tóc trắng, dịu dàng nói:

- Còn có 2 ngày, thuỷ triều Hư Quỷ sắp đến rồi, đến lúc đó sẽ bận rộn nhiều việc, ngươi hãy tự chăm sóc tốt cho mình.

Ánh mắt màu trắng bạc của Ly Nguyệt lóe sáng lên, thấp giọng nói:

- Được, sẽ không khiến cho ngươi phải lo lắng.

Tâm trạng của cô trở nên nặng nề, thời gian trôi qua thật nhanh, thuỷ triều Hư Quỷ thật sự sắp đến rồi.

Mấy ngày nay, bốn phương tám hướng của Tiểu Huyền Vũ đều lần lượt xuất hiện Hư Quỷ, nhưng đều bị thú thuần dưỡng của Mục Lương chặn ở bên ngoài.

Bên trong căn cứ trung chuyển kia, cũng thường xuyên có tin tức về Hư Quỷ truyền về.

…………

Sáng sớm.

Aha… Ở toà Vệ thành số bốn, trong một khu nhà lầu gần khu hành chính.

Lục Nghiên ngáp một cái, chậm rãi từ trên giường ngồi dậy.

- Đã lâu rồi không được ngủ một mạch tới khi tự tỉnh giấc như vậy.

Cô mấp máy đôi môi đỏ mọng, nghiêng người từ trên giường đi xuống, xỏ giầy bước vào buồng vệ sinh rửa mặt. Cô gái tóc xanh đã muốn tiến vào vệ thành số bốn được hai ngày.

Trong hai ngày qua, cũng coi như cô đã bước đầu hiểu về thành Huyền Vũ.

Càng hiểu biết, cô càng cảm thấy kính sợ sự mạnh mẽ của nơi đây, đồng thời lại càng tò mò không biết thành chủ thành Huyền Vũ là dạng người gì. Sau khi rửa mặt xong, Lục Nghiên chỉ đơn giản ăn một chút thứ lót dạ, rồi đẩy cửa rời đi.

Cô muốn tới Nội thành nhìn, nghe nói nơi đó mới là chốn phồn hoa nhất thành Huyền Vũ, thành chủ thành Huyền Vũ cũng ở nơi đó.

- Còn phải tìm một công việc mới được...

Lục Nghiên quay đầu lại đưa mắt nhìn cửa phòng.

Tuy rằng cô đang tạm thời miễn phí ở lại căn phòng này, nhưng nếu không có công tác, vậy về sau cũng không kiếm được tiền. Trên người cô chỉ còn một ít tinh thạch hung thú, một ngày nào đó sẽ dùng hết sạch thôi.

Lục Nghiên vừa đi ra ngoài không bao lâu, đã bị vài thân ảnh quen thuộc ngăn cản.

Hai mươi mấy người ngăn trước mặt cô gái tóc xanh, bọn họ đều là dân trên đảo Ngọc, lúc này sắc mặt của bọn họ đều trở nên tái nhợt khó coi.

- Đảo chủ đại nhân, cứu, cứu ta!

Một cô gái khóc lóc cầu cứu, cô ấy vừa khóc vừa kéo cổ áo, lộ ra hoa văn đáng sợ màu đỏ tươi.

- Đảo chủ đại nhân, chúng ta sắp chết, cảm nhiễm Hư Quỷ đang phát tác, mau cứu cứu chúng ta!

Một người đàn ông trung niên cúi gập người xuống, cũng nước mắt nước mũi dàn dụa.

- Đảo chủ đại nhân, cứu, cứu chúng ta...

Trái tim Lục Nghiên run lên, cô nghiêm mặt nói:

- Sẽ không, các ngươi mới bị cảm nhiễm không bao lâu, tối thiểu cũng phải ba tháng nữa mới có thể phát tác, đừng tự mình dọa mình như vậy.

Bạn cần đăng nhập để bình luận