Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 2118: Mua Toàn Bộ



Mấy người đi vào cửa hàng, nhân viên bán hàng vội vã tiến tới nghênh đón, sau khi quan sát trang phục của bọn họ, cô biết đoàn người này chính là quý tộc không thiếu tiền.

Nhân viên bán hàng nhiệt tình hỏi thăm:

- Mấy vị muốn mua món gì, có cần ta đề cử không?

- Ta muốn thử chiếc váy kia.

Linh Tịch chỉ ngón tay về phía chiếc váy dài màu trắng.

- Vâng!

Nữ nhân viên đáp một tiếng, đi tới trước tủ kính rồi gỡ váy xuống, xoay người đưa cho Linh Tịch, cô tiếp tục giới thiệu:

- Đây là váy được làm từ vải tơ nhện, nó được thiết kế ba lớp, ở giữa kẹp lông vũ của Vịt Lông Vàng, hiệu quả giữ ấm rất tốt.

- Vuốt rất mềm mại.

Linh Tịch gật đầu nói, cầm váy đi phòng thử quần áo, các hầu gái đi theo hầu hạ.

Linh Vận và Lăng Hương đi dạo một vòng bên trong cửa hàng, các cô chọn lựa hai kiện áo khoác mặc thử, nhất thời cảm thấy cơ thể ấm áp hẳn lên.

Nhân viên bán hàng giới thiệu:

- Những thứ này gọi là áo lông, hiệu quả giữ ấm không thua kém gì áo khoác da.

- Thật thoải mái, còn nhẹ hơn áo khoác da rất nhiều.

Lăng Hương che kín áo khoác trên người, lập tức ngăn chặn giá lạnh.

Linh Vận xoay một vòng trình diễn kiện áo khoác lông dài trên người, ngây thơ nói:

- Chiếc áo khoác này cũng rất đẹp.

Sản xuất áo lông không tính khó, chỉ là nguyên liệu quá ít, số lượng Vịt Lông Vàng có hạn, lông vũ có thể dùng để làm áo lông càng thiếu hụt, cho nên giá cả đắt đỏ hơn áo khoác da.

Ở Thành Băng Tuyết, áo lông là dành cho người có tiền mặc.

Linh Tịch thay váy dài đi ra, điều này làm cho Ước Mỗ nhìn trợn tròn mắt, hắn không nói hai lời, lập tức vung tay mua nó.

- Ngươi thấy đẹp không?

Linh Tịch chớp mắt.

- Vợ ta mặc cái gì cũng dễ nhìn, nhưng không mặc là tốt nhất.....

Ước Mỗ nói thuận miệng, suýt nữa nói một ít lời không nên nói.

- Ngươi câm miệng đi.

Khuôn mặt xinh đẹp của Linh Tịch ửng đỏ, giơ tay gõ đầu chồng.

Bọn Kỵ Sĩ mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, chỉ có vương hậu vương quốc Tề Nhĩ Vô mới dám làm như thế với bệ hạ.

- Mua, những thứ này cũng tính tiền luôn đi.



Ước Mỗ ho khan hai tiếng, xoay người lại chỉ vào áo khoác mình đang mặc và trên người con gái.

Tề Nhĩ Nạp cũng gật đầu chỉ vào đống quần áo vừa thử, nói:

- Ta mua hết tất cả chỗ quần áo này.

- Được rồi.

Trong lòng nữ nhân viên vui như nở hoa, lấy ra bàn tính nhanh chóng tính tổng số tiền.

Mười phút sau, đoàn người Ước Mỗ đi ra cửa hàng Vải Và Trang Phục, lúc này mới không cảm thấy lạnh lẽo.

- Thật là tượng băng giống y như thật.

Linh Vận mới vừa đi ra cửa hàng thì nhìn thấy tượng băng trên quảng trường cách đó không xa.

Ước Mỗ và những người khác quay đầu nhìn lại, trên quảng trường bày đầy tượng băng trông cực kỳ sống động, có hình người, cũng có ma thú và linh thú.

- Chúng ta qua đó nhìn một chút.

Linh Tịch ưu nhã nói.

Mọi người đi tới quảng trường, tới rất gần mới phát hiện tượng băng nơi này còn nhiều hơn so với trong tưởng tượng của bọn họ.

- Giống như là vật còn sống vậy.

Linh Vận giơ ngón tay lên chọt vào tượng băng, xúc cảm lạnh buốt nói cho cô biết những thứ này thật sự chỉ là khối băng mà thôi.

- Mọi người có muốn chụp ảnh chung với các tượng băng sao?

Một nhân viên giơ Máy Chụp Ảnh lên hỏi.

- Được à?

Đôi mắt đẹp của Linh Vận sáng lên.

Nam nhân viên này mỉm cười gật đầu:

- Tất nhiên rồi, một tấm là một trăm đồng.

- Đắt quá đi.

Linh Vận cau mày lại.

- Chụp chứ, chúng ta chụp mười tấm.

Ước Mỗ vung tay lên, bảo con gái đi tới trước tạo dáng.

Thứ khác hắn không có, nhưng đồng Huyền Vũ thì không thiếu.

Sau hội đấu giá, tinh thạch ma thú mà Ước Mỗ đem theo đều được đổi thành đồng Huyền Vũ, như vậy thuận tiện mang theo và cũng thanh toán dễ dàng hơn.

- Được rồi.

Nhân viên này thu đồng Huyền Vũ, giơ Máy Chụp Ảnh lên rồi bảo Linh Vận tạo dáng.

Tượng băng bên cạnh cô là Kỳ Nhông Chín Màu, kích thước của cả hai có thể so sánh như nắm tay và quả bóng.

- Răng rắc ~~~

Dưới sự chỉ đạo của nhân viên phục vụ, Linh Vận chậm rãi tạo dáng, chẳng mấy chốc đã chụp xong mười bức ảnh.

Linh Vận cầm ảnh, nhìn bản thân tươi cười rạng rỡ khiến tâm trạng cô tốt hơn rất nhiều.

Ước Mỗ nói:

- Linh Tịch, ngươi cũng chụp mấy tấm đi, trở về treo trong vương cung.

- Vậy cũng được.

Linh Tịch ưu nhã gật đầu.

Trong lòng nam nhân viên này vui vẻ, xem ra tiền hoa hồng hôm nay sẽ nhiều hơn một chút rồi.

Hắn là nhân viên trong cửa hàng chụp ảnh gần đó, công việc hàng ngày chính là chụp ảnh cho các du khách.

- Răng rắc ~

Liên tục có khách, khiến hắn bận rộn, cuối cùng mỗi người đều yêu cầu chụp vài tấm.

……..

- Cộp cộp cộp ~~~

Nguyệt Thấm Lan lắc eo nhỏ đi vào cung điện, bên cạnh là Vệ Ấu Lan đang ôm một xấp văn kiện trong lòng.

Ở cửa thư phòng, Cầm Phi Nhi đứng thẳng, hai tay đặt trước người, an tĩnh giữ cửa, cô thấy Nguyệt Thấm Lan đi tới, vội vàng lên tiếng hỏi thăm:

- Thấm Lan đại nhân.

- Mục Lương có ở bên trong không?

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã hỏi.

- Bệ hạ đang ở bên trong.

Cầm Phi Nhi ngoan ngoãn gật đầu.

Nguyệt Thấm Lan tò mò hỏi:

- Hắn đang làm gì thế?

- Ngài ấy đang vẽ tranh.

Cầm Phi Nhi hạ giọng trả lời.

- Vẽ tranh? Hắn lại đang vẽ cái gì nữa?

Nguyệt Thấm Lan hơi nhướng mày, giơ tay gõ cửa thư phòng.

- Vào đi.

Giọng nói bình thản của Mục Lương truyền ra.

Lúc này, cô mới đẩy cửa bước vào, Vệ Ấu Lan nhanh chóng đi theo sau.

Sau bàn làm việc, Mục Lương cầm bút máy đang viết viết vẽ vẽ cái gì đó, thoạt nhìn rất chuyên chú, ngay cả cô gái ưu nhã bước vào cũng không hề ngẩng đầu lên.

- Ta quấy rầy ngươi sao?

Nguyệt Thấm Lan nhẹ giọng hỏi.

Mục Lương trả lời một câu mà không ngẩng đầu lên:

- Không đâu, ngươi ngồi đi, một chút là xong rồi.

- Ừm.

Nguyệt Thấm Lan ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, tiếp nhận văn kiện trong tay Vệ Ấu Lan.

Bút chì ma sát trên giấy phát sinh ra tiếng xào xạc.

Trên mặt Mục Lương lộ ra biểu cảm chăm chú, anh đang vẽ thang cuốn, chuẩn bị ứng dụng rộng rãi ở trong vương quốc Huyền Vũ.

Bây giờ, vương quốc Huyền Vũ phát triển rất cấp tốc, một ít nơi có mặt đất chênh lệch không quá cao không thể chỉ dựa vào Thang Vận Chuyển được, hiệu suất sẽ thấp hơn thang cuốn.

Giống như các loại địa phương như Siêu Thị Huyền Vũ, Rạp Chiếu Phim, Trung tâm Huyền Vũ, v.v… thang cuốn sẽ có hiệu suất cao hơn.

Kiếp trước anh đã xem qua video về nguyên lý thang cuốn, hiện tại hơi nhớ lại một chút là có thể nhớ lại rõ ràng, kết cấu của thang cuốn cũng không phức tạp, chỉ là yêu cầu về độ chính xác tương đối cao.

Mục Lương vẽ ra từng bộ phận của thang cuốn, bên dưới là một đoạn chú thích lớn.

Bất tri bất giác nửa giờ đã trôi qua, mặt bàn đã có mấy chục tấm bản vẽ, mỗi một tờ đều có vô số đường cong phức tạp.

- Được rồi.

Mục Lương buông bút máy, ngước mắt nhìn về phía Nguyệt Thấm Lan.

- Ngươi xong việc rồi à?

Nguyệt Thấm Lan buông hai chân đang bắt chéo và đặt văn kiện cầm trong tay sang bên cạnh.

Bạn cần đăng nhập để bình luận