Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 417: Rượu Là Thuốc Độc?

Lỗ tai thỏ của Mễ Nặc đang quấn chặt vào nhau, khẩn trương nói:
- Uống rượu sẽ choáng, là thuốc độc sao?
- Dĩ nhiên không phải, chỉ là độ cồn trong rượu sẽ làm cho người ta say, cũng không phải độc dược.
Âm thanh của Mục Lương ôn hòa lắc đầu giải thích nói.
- Không hiểu.
Mễ Nặc vểnh lên cái miệng nhỏ, nhỏ giọng thầm thì.
- Đến lúc đó các ngươi có thể nếm thử.
Mục Lương nhịn không được cười lên.
Anh dùng tay ra sức xoa đầu cô gái tai thỏ, làm cho mái tóc màu xanh nước biển của cô ấy trở nên lộn xộn.
- Mục Lương.
Mễ Nặc nhăn lại cái mũi thon, ánh mắt ai oán.
- Như vậy thật đẹp mắt.
Mục Lương ngượng ngùng thu tay lại, nhất thời không nhịn được, tóc của cô ấy quá mềm mượt, cảm giác sờ vào vô cùng tốt.
- Ta mới không tin.
Mễ Nặc miết miệng oán giận hờn dỗi nói.
Ly Nguyệt có chút hâm mộ, lông mày màu trắng như tuyết hơi nhíu lại.
Cô rất muốn nói, đầu của ta cũng có thể xoa.
Nguyệt Thấm Lan bình tĩnh dời ánh mắt, mặc dù hâm mộ, nhưng cũng không muốn bị xoa đầu ở trước mặt mọi người, như thế thực sự không ưu nhã.
Nếu như làm trong bóng tối, chắc cô ấy cũng sẽ không kháng cự.
- Phi Nhan, chuẩn bị thế nào rồi?
Mục Lương dời ánh mắt, nhìn về phía Nguyệt Phi Nhan đang tập trung vào món ăn.
- Ô ô !
Thiếu nữ tóc đỏ nuốt xuống thịt khoai lang trong miệng, rồi dùng bàn tay lau khóe miệng, lập tức giơ tay cao lên, hồn nhiên nói:
- Đã chuẩn bị xong, hôm nay sẽ làm tiếp hai lần diễn tập cất cánh, ngày mai có thể xuất phát bay đến thành Phi Điểu .
Mấy ngày nay, cô gái tóc đỏ đều ở bên ngoài thành, cùng Ưng Lửa, đội hộ vệ với nhóm tiếp viên tiến hành diễn luyện cất cánh.
- Có gặp phải vấn đề gì không?
Mục Lương nhấp miếng cháo lúa mì, trong miệng đầy hương lúa mì.
Nguyệt Phi Nhan tự tin khoát tay, mạnh mẽ nói:
- Không có, đều rất tốt.
Nguyệt Thấm Lan lườm con gái một cái, khóe mắt của cô hơi giật giật, trong lòng có chút phiền muộn.
Rõ ràng cô tao nhã như vậy, vì sao lại nuối Nguyệt Phi Nhan thành một người như vậy?
- Ừm, vậy là tốt rồi.
Mục Lương chậm rãi gật đầu.
Nửa giờ sau, Mục Lương ăn sáng xong.
Anh đi tới phòng bếp, nắm lên một nắm hạt lúa đã phình to, cảm nhận được trạng thái của chúng vừa đủ.
Tay nhỏ của Mễ Nặc khoác lên bên trên cánh tay của anh, xích lại gần hiếu kỳ hỏi:
- Mục Lương, kế tiếp làm như thế nào?
- Nấu, nấu chín hạt lúa.
Mục Lương vứt xuống hạt lúa giữa ngón tay.
Anh quay người nổi lửa lên, lại cho thêm nước vào trong nồi, để lên lồng hấp làm bằng lưu ly.
Mễ Nặc cầm sổ với bút than ghi lại, con mắt màu xanh lam trong veo như nước nhìn không chớp mắt.
Mục Lương lại trải lên một tầng vải lên lồng hấp, rồi rải hạt lúa đã trương nước ở phía trên, cuối cùng đậy nắp nồi lại, tiến hành hấp cách thủy.
- Thời gian hấp trên hai đống lửa.
Mục Lương ôn hòa nói.
- Hai đống lửa.
Mễ Nặc nghiêm túc gật đầu, thật nhanh nhớ kỹ.
- Rất đơn giản?
Mục Lương nghiêng đầu, mắt nhìn cuốn sổ trong tay cô.
Anh nhếch mép một cái, ‘Bùa vẽ quỷ’ trên quyển sổ là cái gì?
- Ừm, ngươi viết xong, xem lại hiểu trong quyển sổ viết gì không?
Mục Lương tò mò hỏi.
- Nhìn hiểu nha.
Mễ Nặc đương nhiên gật đầu, tự tin nói:
- Chính ta ghi chép, đương nhiên nhìn hiểu.
- Cũng có lý.
Mục Lương dở khóc dở cười, lời này không có cách nào phản bác.
- Ngươi nhìn, ở đây vẽ là quá trình xử lý lúa mì.
Mễ Nặc tràn đầy phấn khởi chỉ vào hình vẽ trên quyển sổ, giải thích cho anh nghe.
Lông mày của Mục Lương nhướng lên, vẫn như cũ xem không hiểu.
- Ở đây vẽ là quá trình nấu lúa mì, bên cạnh có chú thích thời gian.
Mễ Nặc chỉ vào nội dung trang thứ hai, tiếp tục vui vẻ giải thích.
- Ừm, nhìn rất đẹp, ta hiểu.
Mục Lương cười ngượng ngùng gật đầu, nếu là người bình thường làm sao hiểu được.
Nửa giờ sau.
Mục Lương tắt lửa, mở lên cái nắp, để cho hơi nóng bay lên, lộ ra lúa mạch được hấp bên trong.
Trải qua nửa giờ hấp, lúa mì đã chín mọng, hơn nữa còn nứt ra.
Mễ Nặc xích lại gần hít hà, hồn nhiên nói:
- Thơm quá.
- Sau đó phải để cho lúa mì nguội.
Mục Lương đưa tay ra, khí tức hàn băng tản ra từ trong lòng bàn tay, làm cho nhiệt độ của lúa mì hạ thấp cực nhanh.
Chỉ trong chốc lát, hạt lúa đang nóng đã được hạ nhiệt xuống còn cỡ ba mươi độ.
- Thực sự là rất thuận tiện nha.
Mễ Nặc ngoẹo đầu nói thầm câu.
- Chắc được rồi.
Mục Lương thả tay xuống, khí tức hàn băng biến mất.
Anh lấy ra 5 viên men rượu đã phơi khô, dùng chày lưu ly đập nát, nghiền thành dạng bột, rồi rải vào trên lúa mì đã hạ nhiệt.
Sau đó xốc lên lúa mì, để cho men rượu có thể lẫn vào bên trong hoàn toàn, trong lúc đó cứ làm như như vậy nhiều lần, rồi lại xốc lên đều đều.
- Mục Lương, như vậy là được rồi à?
Mễ Nặc cằm bút đỡ lấy cái cằm, không hiểu đây là thao tác gì.
- Sắp rồi.
Mục Lương thuận miệng đáp.
Sau đó, anh tự tay ngưng tụ ra một thùng pha lên rất lớn, phía dưới hẹp bên trên rộng, cao hơn một mét, rộng nửa mét.
Hạt lúa trong lồng hấp đã bị đổ vào thùng lưu ly, nhẹ nhàng đè lên, để cho hạt lúa xếp thành mặt phẳng vuông.
- Ta nhớ còn phải tạo lỗ hổng......
Mục Lương lẩm bẩm nói một mình.
Anh cho tay vào trong vạc, tém thành một vòng tròn, thuận tiện lúc ra rượu có thể liếc qua thấy ngay.
Mễ Nặc chớp chớp con mắt màu xanh lam, lại tò mò hỏi:
- Như vậy được chưa?
- Ừm, kế tiếp cần phải ủ thêm thời gian.
Mục Lương trùm lên một tầng vải quanh miệng của cái thùng, đặt ở xó xỉnh.
Rồi anh ngưng tụ ra nước, rửa sạch sẽ hai tay.
- Phải ủ bao lâu?
Mễ Nặc dùng chất giọng trong trẻo hỏi.
- Chắc trên dưới hai ngày.
Mục Lương nói khẽ.
Thời gian lên men cụ thể ở Dị giới, đoán chừng có chút không giống với Địa Cầu, thời gian chắc sẽ không chệch lệnh quá nhiều.
Sau khi cho men rượu trộn lẫn với lúa mì, cần thời gian nhất định đi lên men, để cho nấm mốc chuyển hóa tinh bột thành đường, rồi khuẩn lên men lại chuyển hóa đường thành rượu có độ cồn.
Thời gian càng lâu, rượu càng ngọt càng ngon.
- Trên dưới hai ngày.
Mễ Nặc nghe vậy tiếp tục ‘Vẽ bùa quỷ ’ trên quyển sổ.
Mục Lương lại nhìn nội dung trên quyển sổ của cô gái tai thỏ.
Ừm, người bình thường chắc chắn xem không hiểu.
- Được, vậy hai ngày sau ta lại đến nhìn.
Mễ Nặc yên lặng nhớ kỹ thời gian.
- Ừm, không có việc gì đừng mở ra xem.
Mục Lương dặn dò.
Mễ Nặc nghiêm túc gật đầu, lung lay tai thỏ nói:
- Biết, ta sẽ dặn nhóm Tiểu Lan.
Con mắt màu đen của Mục Lương thoáng qua ý cười, dùng giọng trêu ghẹo hỏi:
- Vậy ngươi học được quá trình nấu rượu rồi sao?
- Đương nhiên, quá trình này lại không khó.
Mễ Nặc cười thầm, con mắt màu xanh lam tỏa sáng lấp lánh.
- Thật tuyệt.
Mục Lương cong ngón tay lại, nhẹ nhàng búng dưới cái trán của cô.
- Hừ, đương nhiên.
Mễ Nặc kiêu ngạo hất mặt lên, hai bên vành tai đã đỏ lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận