Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 2696: Lăn Giường Cả Một Đêm

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã nói:

- Ngươi nói ta không hiểu, nhưng mà ngươi không sao là tốt rồi.

- Ta có thể có chuyện gì chứ?

Mục Lương cười một tiếng.

Nguyệt Thấm Lan gắt giọng:

- Đã hai ngày ngươi không đi ra ngoài rồi, có muốn ăn chút gì đó lót bụng không?

- Ừm, ăn một chút đi.

Mục Lương nhẹ gật đầu.

- Vậy ngươi đi rửa mặt, ta sai tiểu hầu gái đi làm thức ăn.

Nguyệt Thấm Lan nói xong thì xoay người đi về phía chính sảnh.

- Tốt.

Ánh mắt của Mục Lương trở nên dịu dàng, thu hồi tinh thạch ma thú, cất bước đi về phía phòng nghỉ.

Khi hắn rửa mặt xong đi đến nhà ăn thì tiểu hầu gái đã nấu mì sợi đặt ở trên bàn.

Diêu Nhi thanh thúy hỏi:

- Bệ hạ, như vậy có đủ ăn không?

Mục Lương nhìn tô mì còn lớn hơn cả mặt của mình trên bàn, hơi nuốt nước miếng nói:

- Đủ rồi.

- Vậy là tốt rồi.

Diêu Nhi ngoan ngoãn gật đầu, trở về dọn dẹp phòng bếp.

Đôi mắt xanh của Nguyệt Thấm Lan hiện lên ý cười, hỏi:

- Một tô mì thật sự đủ sao?

Mục Lương buồn cười hỏi:

- Ở trong ấn tượng của ngươi thì ta là người ăn rất nhiều à?

- Không nhiều sao?

Nguyệt Thấm Lan hơi nghiêng người tới trước, khuôn mặt gần sát mặt của Mục Lương.

Cô ưu nhã nói:

- Ở trong ấn tượng của ta, ngươi là một người có thể ăn hết nửa con Lợn Tám Răng Nanh.

- Khụ khụ, đó là tình huống đặc biệt.

Mục Lương ho nhẹ vài tiếng.

Lúc trước hắn ăn rất nhiều là bởi vì vừa mới lên cấp lên cần bổ sung năng lượng cho cơ thể, thức ăn vào bụng đều bị cơ thể hấp thu nhanh chóng.

- Được rồi.

Nguyệt Thấm Lan ngồi thẳng người, bắt đầu nói về chuyện xảy ra trong vương quốc hai ngày này.

- Cầm Vũ và Tân Tây đã xuất phát, hiện tại hẳn là đã đến đại lục cũ.

- Cuộc thi Giọng Hát Vàng và thi Biên Soạn Bài Hát mà chúng ta bàn trước đó cũng đã bắt đầu, Mễ Nặc đi làm giám khảo, ngươi không cần lộ mặt.

- Thép Tím mới đã được chở về vương quốc, sản lượng nhiều gấp đôi so với tháng trước, tháng sau sẽ còn nhiều hơn nữa.

Nguyệt Thấm Lan báo cáo những chuyện quan trọng với giọng điệu từ tốn.

Mục Lương vừa ăn vừa lắng nghe, khi Nguyệt Thấm Lan nói xong thì tô mì của hắn cũng đã trống rỗng.

- No rồi.

Hắn đặt đũa xuống.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã nói:

- Ta cũng nói xong rồi, còn lại đều là chuyện nhỏ, ta đã xử lý tốt.

Mục Lương nhìn về phía cô gái ưu nhã, ôn hòa nói:

- Ừm, ta còn phải bận việc, làm phiền ngươi vất vả thêm vài ngày nữa.

- Không có gì đâu, ta quen rồi.

Nguyệt Thấm Lan cười khẽ nói, lộ ra dáng vẻ coi nhẹ sống chết.

Mục Lương cảm thấy buồn cười, vươn tay nhẹ nhàng bắn trán của Nguyệt Thấm Lan, áy náy nói:

- Ngươi vất vả rồi.

Nguyệt Thấm Lan trợn trắng mắt, nghiêm túc nói:

- Ngươi đừng nói lời này, là ta tự nguyện làm như vậy.

- Tốt.

Đôi mắt thâm thúy của Mục Lương mang theo ý cười.

Nguyệt Thấm Lan với hắn mà nói là sự tồn tại đặc biệt, bọn họ cùng nhau xây dựng vương quốc Huyền Vũ từ lúc chưa có gì, tất cả mọi người đã bỏ ra rất nhiều công sức.

Cô gái ưu nhã chợt nghĩ tới điều gì đó, thuận miệng nói:

- Đúng rồi, Vưu Phi Nhi đã chế tạo được bí dược mất trí nhớ bản nâng cấp, nhưng mà vẫn chưa tìm được người thử thuốc.

Bí dược mất trí nhớ có thể tiêu trừ ký ức gần đây của người dùng nó.

Mục Lương nói với giọng điệu nghiêm túc:

- Bảo nàng ấy đừng thí nghiệm thuốc lung tung, chờ ta làm xong việc trên tay rồi sẽ đi tìm nàng.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã nói:

- Ừm, ta đã nói thế với nàng ấy rồi, yên tâm đi, Phi Nhi rất hiểu chuyện.

Mục Lương mỉm cười, nếu Vưu Phi Nhi thật sự hiểu chuyện thì cũng không cần người thúc giục cô ấy nghỉ ngơi mỗi ngày rồi.

- Ta đi làm việc, có việc gấp thì lại tới tìm ta.

Hắn bỏ lại một câu rồi đứng dậy rời khỏi nhà ăn.

Nguyệt Thấm Lan nhìn bóng lưng của Mục Lương, nhẹ giọng lẩm bẩm:

- Tất cả mọi người đều bận rộn nha.



- Đông đông đông ~~~

Ở vương quốc Huyền Vũ, tiếng chuông du dương vang lên báo hiệu một ngày mới bắt đầu.

Bên trong cung điện Khu Vực Trung Ương, Hi Bối Kỳ dụi mắt đi vào chính sảnh, nhìn dáng vẻ của cô là biết còn chưa tỉnh ngủ.

Ba Phù thanh thúy chào hỏi:

- Buổi sáng tốt lành, tiểu thư Hi Bối Kỳ.

- Chào buổi sáng, rót giúp ta một ly sữa thú, cho thêm chút mật ong nữa, cảm ơn.

Hi Bối Kỳ vừa ngáp vừa nói.

- Được rồi, có ngay.

Ba Phù ngoan ngoãn gật đầu, buông cây lau nhà đi vào phòng bếp.

- Cộp cộp cộp ~~~

Tiếng bước chân từ xa vang lên, Mễ Á vừa hết phiên trực ban đêm bước vào cung điện, ban ngày cô có thể nghỉ ngơi.

Hi Bối Kỳ nói với giọng kéo dài:

- Mễ Á, chào buổi sáng ~~~

- Chào buổi sáng.

Mễ Á mỉm cười.

Ba Phù ló đầu ra khỏi phòng bếp, hỏi:

- Tiểu thư Mễ Á có muốn ăn sáng không?

Mục Lương đang bận rộn ở trong phòng làm việc, cho nên bữa sáng không cần chờ hắn.

- Nếu không phiền thì cho ta một đĩa bánh cuốn đi.

Mễ Á nhẹ giọng nói.

- Không phiền, đợi một lát là xong ngay, tiểu thư Mễ Á chờ một chút.

Ba Phù cười tươi như hoa, trở lại bên trong phòng bếp làm đồ ăn.

Nấu bánh cuốn không khó, nguyên liệu đều có sẵn, chỉ cần trộn mọi thứ theo tỷ lệ nhất định rồi cho thêm nước vào để nhào bột được.

Hi Bối Kỳ hỏi:

- Mễ Á, hôm nay ngươi có rảnh không?

- Có chuyện gì vậy?

Mễ Á đi tới bên cạnh cô gái Ma Cà Rồng rồi ngồi xuống.

Hi Bối Kỳ thanh thúy nói:

- Ta muốn đi xem các tộc nhân sinh hoạt như thế nào nhưng mà không ai đi với ta.

- Vậy thì để ta đưa ngươi đi, ban ngày ta có rảnh.

Mễ Á đồng ý.

- A, Mễ Á là tốt nhất!

Hi Bối Kỳ ôm cổ cô gái tai mèo, cọ mặt mình vào má đối phương.

- ...

Mễ Á dở khóc dở cười, thật là một câu nói quen thuộc. Cô vỗ vai cô gái Ma Cà Rồng, thanh thúy nói:

- Được rồi, ta đi rửa mặt một chút, ăn sáng xong chúng ta sẽ đi.

- Được ~~~

Hi Bối Kỳ vội vàng buông tay ra.

Mễ Á đi trở về Thiên Điện để rửa mặt, sau đó thay một chiếc váy ngắn trên đầu gối, còn mang một đôi giày bó da thú, như vậy thoải mái hơn mặc giáp nhiều.

- Mễ Nặc đâu rồi?

Cô nhìn về phía tiểu hầu gái hỏi.

Tiểu Tử đang lau cửa sổ, nghe vậy thì trả lời:

- Tiểu thư Mễ Nặc đi làm giám khảo rồi, hôm nay có cuộc thi hát.

- Cuộc thi hát à?

Đôi mắt đỏ hồng của Mễ Á Phi Hồng sáng lên.

Hi Bối Kỳ hỏi:

- Mễ Á, không lẽ ngươi muốn đến đó xem à?

- Ngươi không muốn đi sao?

Đôi tai mèo lông xù trên đầu Mễ Á run lên, ánh mắt mang theo thần sắc dò hỏi.

Hi Bối Kỳ vội vàng lắc đầu, nghiêm mặt nói:

- Không không không, ngày hôm qua ta đã đến đó rồi, những người đó hát cứ như là đang khóc tang, không ai hát hay hơn Mễ Nặc cả.

- Thế thì thôi vậy.

Mễ Á mím môi, tuy cô cảm thấy cô gái Ma Cà Rồng nói có chút khoa trương nhưng mà sự thật hẳn là không thua kém quá nhiều.

- Tiểu thư Mễ Á, bánh cuốn đã nấu xong rồi.

Trong phòng bếp truyền ra giọng nói của Ba Phù.

- Tốt.

Mễ Á lên tiếng, đi vào nhà ăn cùng với Hi Bối Kỳ, bữa sáng nhanh chóng được tiểu hầu gái bưng lên bàn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận