Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1019: Có Những Người Không Biết Đủ

- Thông báo cho cảnh vệ bắt hết đám người ăn cây táo rào cây sung kia.

Mục Lương bình tĩnh phân phó.

Anh do dự một chút, tiếp tục nói:

- Ngày mai lại in thêm một phần báo, công bố tên những người tham dự cho tất cả mọi người đều biết.

Anh muốn giết gà dọa khỉ, như vậy mới có thể răn đe những người khác.

Ngải Lỵ Na thanh thúy nói:

- Đại nhân yên tâm, những người đó đã bị Tuần Cảnh Vệ bắt lại, tạm thời giam giữ tại cục cảnh vệ.

- Có bao nhiêu người?

Mục Lương tò mò hỏi.

- Tổng cộng có ba mươi hai người, trong đó Khu Gieo Trồng và Vườn Trái Cây có mười lăm người, Siêu Thị Huyền Vũ có năm người, Xưởng Dệt có ba người...

Ly Nguyệt trả lời.

- Nhiều người như vậy?

Mục Lương nhíu mày, cảm thấy kinh ngạc.

Anh biết trong mỗi nhà xưởng đều có người không an phận, chỉ là không ngờ lại nhiều như vậy.

- Cả gan biển thủ, rất tốt!

Đôi mắt màu đen của Mục Lương thoáng qua một tia lạnh lẽo, anh hờ hững nói:

- Trước tiên tịch thu số tiền thu lợi bất chính, sau đó đưa tất cả đi khai thác quặng.

Ngải Lỵ Na đề nghị:

- Đại nhân, ta cảm thấy nên gia tăng cường độ hình phạt, để cho những người có ý xấu sợ hãi.

- Ta sẽ sửa đổi pháp luật pháp quy.

Mục Lương đồng ý nói.

Ngải Lỵ Na nghiến răng, tức giận nói:

- Cuộc sống rõ ràng đã trở nên tốt hơn, tại sao bọn họ còn muốn vi phạm pháp luật pháp quy thành Huyền Vũ chứ?

Mục Lương nói với giọng điệu bình thản:

- Có những người không biết đủ, khi đạt được thứ mình muốn thì sẽ muốn có thêm, đặt nặng lợi ích của mình lên hàng đầu mà thôi.

- Ta sẽ không nha, bây giờ đã quá tốt rồi.

Ngải Lỵ Na nhỏ giọng lẩm bẩm.

- Như vậy rất tuyệt.

Đôi mắt màu bạc của Ly Nguyệt lóe sáng.

Cô ngước mắt lặng lẽ nhìn Mục Lương, bây giờ đã quá ổn rồi.

Anh cười một tiếng, bàn tay lật lại, từ không gian tùy thân lấy ra một cái hộp lưu ly, bên trong là Long Quả Vô Hạn tỏa ra mùi thơm kỳ lạ.

Đôi mắt đẹp của cô gái tóc hồng sáng lên, nàng hít một hơi thật sâu, đã đoán được trong hộp lưu ly có thứ gì.

- Một người một trái.

Mục Lương ôn hòa cười nói.

- Đây chính là Long Quả Vô Hạn sao?

Ngải Lỵ Na cầm lấy một trái Vô Hạn Long Quả, đôi mắt đẹp tỏa sáng nhìn về phía anh.

- Đúng vậy.

Mục Lương cười gật đầu.

- Quá tuyệt vời, ta sắp trở thành Giác Tỉnh Giả rồi!

Ngải Lỵ Na hưng phấn thốt lên.

Cô tưởng tượng tới việc sẽ được thấy gương mặt ngạc nhiên của Ny Cát Sa, đối phương sẽ không thể nào lại đắc ý khoe mẽ nữa.

- Mục Lương, cái này.....

Ly Nguyệt do dự một chút, sau khi Mục Lương lại ra hiệu lần nữa thì cô mới cầm lấy Long Quả Vô Hạn.

Anh đứng lên, đi tới trước mặt hai cô gái, giơ hai ngón tay lên chạm vào trán của các nàng, thi triển năng lực May Mắn Che Chở.

Ngải Lỵ Na chớp chớp đôi mắt màu hồng, nhỏ giọng hỏi:

- Thành chủ đại nhân, ngươi đang làm cái gì vậy?

- Cái này có thể giúp các ngươi may mắn hơn.

Mục Lương nói nửa đùa nửa thật.

- Ồ ồ, ra là như vậy à!

Ngải Lỵ Na bán tín bán nghi gật đầu.

Mục Lương ngồi trở lại vị trí của mình, khẽ nâng cằm ra hiệu cho hai cô gái:

- Các ngươi ăn đi.

Rột rột rột ~~~

Cô gái tóc hồng há mồm cắn một miếng lớn, hai má phồng lên, vị chua nhẹ khiến nàng không khỏi nhíu mày.

- Ngoàm ngoàm~~~

Ngải Lỵ Na phồng miệng, nói với giọng điệu mơ hồ:

- Mùi hương thơm như vậy, tại sao vị của nó lại là chua?

Khuôn mặt xinh đẹp của cô nhăn lại, nhưng mà vẫn nuốt toàn bộ thịt quả và hạt.

- Tại sao vẫn chưa có phản ứng gì?

Ngải Lỵ Na cúi đầu nhìn hai tay của mình, chờ đợi cơ thể phát sinh biến hóa.

- Đừng nóng vội, cần phải đợi thêm vài ngày nữa thì nó mới có thể phát huy tác dụng.

Mục Lương ôn hòa nói.

- A, vậy à... Được thôi.

Ngải Lỵ Na buồn bực thở dài.

- Nhanh quá sẽ không thành công, ngươi đi hoàn thành nhiệm vụ ta giao trước đi.

Mục Lương không khỏi bật cười.

- Vâng, đại nhân.

Ngải Lỵ Na giơ tay chào theo kiểu nhà binh.

Cô và Ly Nguyệt xoay người rời đi, bọn họ phải phái người đến điều tra thành Bắc Hải, còn phải đi thông báo Tòa Soạn Báo in thêm báo.

Bên trong hành lang cung điện, Ngải Lỵ Na đề nghị:

- Ly Nguyệt, để Tuyết Cơ đi thành Bắc Hải điều tra được không? Cô ấy có thể giả dạng thành Kỳ Bang, như vậy hẳn là có thể dẫn dụ Cát Khôi Phu lộ diện.

- Tuyết Cơ?

Ly Nguyệt nhớ lại dáng người của Bách Biến Ma Nữ, hai ngọn núi kiêu ngạo kia quả thật là bắt mắt, nếu như khuôn mặt lại biến thành Kỳ Bang, nhìn sẽ rất lố lăng....

Cô quay đầu buồn cười nói:

- Cô ấy chỉ có thể biến ảo khuôn mặt thôi, dáng người lại khác đàn ông, không lừa được Cát Khôi Phu đâu.

- Ngươi nói cũng đúng.....

Ngải Lỵ Na tưởng tượng vài hình ảnh, sau đó rùng mình một cái, cảm thấy toàn thân đều nổi da gà.

- Đừng nghĩ lung tung.

Khóe môi của Ly Nguyệt hơi cong lên.

Ngải Lỵ Na đảo mắt một vòng, hồn nhiên nói:

- Nhưng cái này cũng dễ giải quyết thôi, bảo cô ấy khoác áo choàng đen vào, chỉ lộ mặt ra thì được rồi.

Ly Nguyệt suy tư một chút, chậm rãi gật đầu nói:

- Thế cũng được, vậy để cô ấy đi thành Bắc Hải điều tra đi.

- Ta đi thông báo với cô ấy.

Ngải Lỵ Na hào hứng rời đi, đến chỗ ở của Bách Biến Ma Nữ.

Cô gái tóc trắng thì đi cục cảnh vệ, sau khi bắt được danh sách thì lại đi Tòa Soạn Báo.

Về phần danh sách đám người đang bị nhốt trong ngục giam, trước khi tra hỏi Kỳ Bang thì cô đã lấy được rồi.

Cục cảnh vệ, bên trong phòng tạm giam nhốt ba mươi hai người.

- Thả ta ra ngoài, ta không dám làm vậy nữa!

Một người đàn ông hơn năm mươi tuổi đập mạnh vào cửa buồng tạm giam.

- Đúng vậy, chúng ta không dám nữa, thả chúng ta ra ngoài đi!

- Ta có thể nộp tiền phạt, đừng nhốt ta ở đây!

Bên trong phòng tạm giam, các phạm nhân lớn tiếng van xin, rất nhiều người hoảng sợ, sắc mặt trắng bệch.

Cộp cộp cộp.....

Tiếng bước chân truyền đến, Trình Mâu đen mặt đi tới, hét lớn:

- Tất cả đều yên lặng, không được ồn ào!

Phòng tạm giam triệt để an tĩnh lại.

- Thành chủ đại nhân đã cho các ngươi cuộc sống tốt như vậy, thế mà các ngươi còn không biết đủ, dám làm chuyện phạm pháp, không cảm thấy áy náy sao?

Trình Mâu tức giận hỏi.

- Ta.... Ta có lỗi với thành chủ đại nhân.

Có người kêu khóc, hối hận chiếm cứ toàn thân.

- Ta không dám nữa, hãy tha cho ta lần này đi!

Bên trong phòng tạm giam, âm thanh sám hối nối liền không dứt.

- Trình Mâu.

Một giọng nói nhàn nhạt truyền đến, Ly Nguyệt mặc khôi giáp Năm Màu đi tới.

- Đại nhân!

Trình Mâu cung kính hành lễ.

- Đưa cho ta danh sách và thông tin chi tiết của những người này.

Ly Nguyệt lạnh lùng nói.

- Vâng.

Trình Mâu cung kính lên tiếng.

Hắn không nhịn được tò mò, hỏi:

- Đại nhân muốn danh sách để làm gì vậy?

Ly Nguyệt bình tĩnh nói:

- Để in lên báo, ngày mai sẽ thông báo cho toàn thành biết.

Trình Mâu há hốc mồm, ánh mắt của hắn thương hại nhìn về phía ba mươi hai người trong phòng tạm giam này sắp 'nổi tiếng' rồi.

……..

- Ta muốn ba cái bánh bao.

Y Lệ Y đứng trước cửa hàng bánh bao, đưa đồng Huyền Vũ cho nhân viên bán hàng rồi nở một nụ cười trìu mến.

- Hôm nay, lão sư Y Lệ Y dậy sớm thật đấy.

Nhân viên cửa hàng Bánh Bao lên tiếng hỏi thăm, trên mặt hắn tràn đầy nhiệt tình, con của hắn chính là học sinh của Y Lệ Y, hơn nữa còn đạt điểm tuyệt đối trong kì thi giữa kì vừa rồi.

- Ta đã quen rồi.

Y Lệ Y ôn hòa cười nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận