Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 2288: Ba Chị Em Tộc Hồ Ly.

Huyền Điểu khẽ ngẩng đầu, lạnh lùng nói:

- Các ngươi muốn thay đổi thân phận đầy tớ sao?

Ba chị em tộc Hồ Ly là con gái của một tù nhân khi Thú Vương đời trước vẫn còn trị vì, sau khi Thú Vương đời trước chết thì các cô ấy mới khôi phục thân phận tự do, chỉ là đến hiện tại vẫn còn bị các người thú trong vương thành coi là nô lệ.

- Muốn.

Hồ Ly Y Y bỗng nhiên ngẩng đầu lên.

Huyền Điểu nhìn chằm chằm vào đôi mắt đẹp của cô ấy, qua một hồi lâu mới phất tay nói:

- Vậy đi thôi, nếu như có thể khiến Huyền Vũ bệ hạ vui vẻ thì cũng coi như là bản lĩnh của các ngươi.

Ba cô gái nghe vậy, đáy mắt của Hồ Ly Y Y hiện lên vẻ vui mừng, vội vàng hành lễ nói:

- Vâng, cám ơn bệ hạ đã thành toàn chúng ta.

- Đi theo ta.

Thống Lĩnh Độc Xà bĩu môi, uốn éo rời đi điện đá.

Ba chị em tộc Hồ Ly vội vàng đứng lên, đi theo Thống Lĩnh Độc Xà ra ngoài.

Thống Lĩnh Độc Xà vừa đi vừa dặn dò, đầu cũng không quay đầu lại:

- Không được chọc giận Huyền Vũ bệ hạ, nếu không thì các ngươi biết kết cục rồi đấy.

- Vâng, chúng ta đã biết.

Hồ Ly Nhĩ vội vàng gật đầu.

- Chị, ta có chút khẩn trương.

Hồ Ly Hà thấp giọng nói.

Hồ Ly Y Y trấn an:

- Đừng sợ.

Thống Lĩnh Độc Xà quay đầu nhìn ba chị em, dẫn các nàng tới Thiên Điện mà Mục Lương nghỉ ngơi.

- Cộp cộp cộp ~~~

Ba chị em tộc Hồ Ly nắm tay nhau, nơm nớp thấp thỏm đứng bên ngoài Thiên Điện của Mục Lương.

Thống Lĩnh Độc Xà quay đầu ra hiệu ba chị em tộc Hồ Ly, sau đó uốn éo rời đi.

Hồ Ly Nhĩ nhỏ giọng hỏi:

- Chị, bây giờ chúng ta gõ cửa sao?

- Ừm.

Hồ Ly Y Y hít sâu một hơi, giơ tay lên gõ cửa phòng.

- Cộc cộc cộc ~~~

Cô nhẹ giọng hỏi:

- Huyền Vũ bệ hạ, ngài đã ngủ chưa?

Trong phòng truyền ra giọng nam đè nén:

- Ai đó, có chuyện gì à?

Hồ Ly Y Y quyến rũ hỏi:

- Bệ hạ, chúng ta có thể đi vào không?

Trong phòng an tĩnh một hồi, không hề có tiếng động truyền ra.

- Huyền Vũ bệ hạ?

Hồ Ly Nhĩ không khỏi lên tiếng lần thứ hai.

- Im lặng.

Đột nhiên, một giọng nói trong trẻo và lạnh lùng vang lên phía sau lưng ba người, lưỡi dao sắc bén gác trên cổ Hồ Ly Y Y.

Hồ Ly Y Y không khỏi rùng mình một cái, tóc gáy toàn thân dựng đứng, không hề dám nhúc nhích một sợi tóc.

Ly Nguyệt nhìn chăm chú vào ba nữ nhân tộc Hồ Ly trước mặt, ánh mắt lạnh đến đáng sợ, hờ hững hỏi:

- Đêm hôm các ngươi tới đây làm gì, dám can đảm quấy rối bệ hạ nghỉ ngơi, thật là ngại mình sống quá lâu rồi.

Hồ Ly Y Y nói với giọng run rẩy:

- Ta, chúng ta chỉ là muốn giúp Huyền Vũ bệ hạ thả lỏng một chút thôi…

Trong mắt của Ly Nguyệt hiện lên tia sáng lạnh lẽo, lạnh lùng nói:

- Không cần, cút đi.

- Vâng vâng…

Ba chị em tộc Hồ Ly sợ hãi, vội vã cầu xin rồi chật vật chạy đi.

…….

- A cáp ~~~

Mễ Nặc há miệng ngáp một cái, giơ tay lên dụi mắt, quay đầu nhìn sang bên cạnh, phát hiện Mục Lương đã rời giường.

- Mấy giờ rồi?

Cô nói thầm một câu, cơn buồn ngủ đã hoàn toàn tiêu tan.

Cô gái tai thỏ ngồi dậy, vươn tay sờ soạng giường chiếu, phát hiện không có hơi ấm, chứng minh anh đã rời đi được một thời gian.

Mễ Nặc vội vã xuống giường mang giày vào, thuận tay vuốt tóc vài cái, đôi tai thỏ xù lông đứng thẳng.

Nơi đây không có phòng tắm, chỉ có thể lấy tay thay thế lược chải đầu.

- Cọt kẹt ~~~

Cô gái tai thỏ đẩy cửa phòng ra và rời đi phòng ngủ, giữ cửa là một nữ người thú có đuôi và lỗ tai thỏ ngắn ngủn.

- Đại nhân đã thức dậy rồi.

Hầu gái tai thỏ vội vàng hành lễ.

- A, không cần gọi ta là đại nhân đâu.

Khuôn mặt xinh đẹp của Mễ Nặc ửng đỏ, không khỏi lén nhìn lỗ tai thỏ của hầu gái vài lần.

Hầu gái tai thỏ vẫn cung kính như trước, nói:

- Đại nhân, Huyền Vũ bệ hạ đã đi tới chính điện trước rồi, ngài ấy dặn ta nếu đại nhân tỉnh lại thì lại mang ngài đi qua.

- Ồ ồ, vậy thì đi thôi.

Mễ Nặc mấp máy môi hồng, cảm thấy cô hầu gái trước mắt có chút thân thiết, có thể là vì cả hai đều có tai thỏ.

- Cộp cộp cộp ~~~

Hai người đi một trước một sau ở trong hành lang, hướng về phía chính điện.

Mễ Nặc không khỏi tò mò quay đầu hỏi:

- Ngươi tên là gì vậy?

- Hồi đại nhân, ta tên là Nhu Hà.

Hầu gái tai thỏ nhẹ giọng đáp.

- Nhu Hà, thật là một cái tên dễ nghe.

Mễ Nặc chậm rãi gật đầu.

Nhu Hà thoạt nhìn cao hơn cô gái tai thỏ nhưng tuổi tác lại xấp xỉ, năm nay chỉ mới mười lăm tuổi.

- Cám ơn đại nhân khích lệ.

Trong mắt Nhu Hà lộ ra biểu cảm kinh ngạc, vội vã cung kính hành lễ.

Mễ Nặc hỏi:

- Ngươi vẫn luôn sống ở chỗ này sao?

- Không phải, tới mười hai tuổi ta mới vào vương cung.

Nhu Hà lắc đầu đáp.

- Ồ, ra là vậy.

Mễ Nặc mấp máy môi hồng, không có tiếp tục hỏi nữa, bởi vì cả hai đã tới trước chính điện rồi.

Còn chưa đi vào chính điện thì cô gái tai thỏ đã nhìn thấy Mễ Á, phất tay hô:

- Chị ~~~

Mễ Á xoay người lại, khẽ cười nói:

- Tỉnh ngủ rồi à.

- Ừ ừ.

Mễ Nặc ngây thơ gật đầu, nhón chân nhìn vào trong chính điện, nhỏ giọng hỏi:

- Mục Lương đâu rồi?

- Ở bên trong đấy, ngươi vào đi thôi.

Mễ Á giơ tay sửa sang lại đầu tóc cho em gái.

- Vâng.

Mễ Nặc lên tiếng đáp, đi theo chị gái vào chính điện nhìn thấy đến Mục Lương ngồi ở chủ vị, Huyền Điểu ngồi ở bên sườn, các Thống Lĩnh còn lại đứng ở phía dưới.

- Ta không hy vọng sẽ xảy ra chuyện như ngày hôm qua nữa.

Mục Lương ngước mắt lên, lạnh lùng nhìn Huyền Điểu.

- Vâng.

Trong lòng Huyền Điểu rùng mình, vội vã cung kính gật đầu.

Ly Nguyệt mặt lạnh, sáng sớm nay cô kể lại chuyện phát sinh tối hôm qua cho Mục Lương nghe, trải qua tra hỏi và điều tra mới biết được ba chị em tộc Hồ Ly là do Huyền Điểu và Thống Lĩnh Độc Xà an bài tới hầu hạ anh.

Mễ Nặc tò mò nhìn về phía chị gái, hỏi:

- Đã xảy ra chuyện gì vậy?

- Không có gì đâu, con nít con nôi không cần biết.

Mễ Á xoa xoa đầu em gái.

Mễ Nặc bĩu môi, ngây thơ nói:

- Chị, ta không còn nhỏ nữa.

- Nơi nào không nhỏ?

Mễ Á buồn cười hỏi.

-... Chị, ngươi đang đùa giỡn ta sao?

Mễ Nặc nghiêm mặt hỏi.

- Làm gì có, ngươi suy nghĩ nhiều rồi.

Đáy mắt của Mễ Á hiện lên ý cười, giơ tay véo má mềm mại của em gái.

Huyền Điểu nơm nớp hỏi:

- Bệ hạ, bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi, mọi người dùng bữa không?

- Ừm.

Mục Lương bình tĩnh gật đầu, đứng lên đi về phía Mễ Nặc.

- Mục Lương.

Mễ Nặc mềm mại kêu một tiếng.

- Ừm, tối hôm qua ngủ có ngon không?

Mục Lương ôn hòa hỏi.

Mễ Nặc ngoan ngoãn gật đầu:

- Ừ ừ, ta ngủ đủ rồi.

- Tối hôm qua các ngươi ngủ chung à?

Ngải Lỵ Na quỷ thần xui khiến buột miệng hỏi một câu.

- Chúng ta chỉ đơn thuần nằm chung một chỗ mà thôi.

Mễ Nặc vội vàng giải thích.

- Ồ ~~~

- Vậy có nghĩa là ngủ chung rồi.

Ngải Lỵ Na hơi nhướng một bên mày, quay đầu liếc nhìn Ly Nguyệt, chỉ thấy đối phương thoạt nhìn rất bình tĩnh, sắc mặt không thay đổi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận