Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 2328: Nguồn Gốc Của Hư Quỷ (2)

- Cộp cộp cộp ~~~

Bọn họ hành tẩu ở trong từng con hẻm nhỏ, nhanh chóng băng qua bốn con đường, cuối cùng dừng lại trước một ngôi nhà gỗ ba tầng rất bình thường.

Gã mặc áo choàng đen quét nhìn xung quanh một vòng, không phát hiện có người theo đuôi mới đẩy cửa gỗ ra tiến vào trong phòng.

- Trở về rồi.

Trong nhà gỗ có những người khác, bọn hắn mặc khôi giáp đứng bên cạnh ở cửa gỗ, đây là hộ vệ phụ trách việc canh gác.

- Ừm.

Gã mặc áo choàng đen lên tiếng, vứt túi bố chứa La Y trên mặt đất rồi vung tay cởi áo choàng, lộ ra một gương mặt trung niên bình thường.

- Đưa hắn ta xuống dưới trước đi.

Một gã mặc áo choàng đen nói.

- Ta biết rồi.

Người đàn ông trung niên bĩu môi, vươn tay nâng La Y lên.

Hắn hơi nâng cằm với hộ vệ trị thủ, ra lệnh:

- Mở cửa ra.

- Vâng.

Hộ vệ vội vã lên tiếng, cất bước đi tới bên trong gian phòng, xốc lên ba tấm ván gỗ xếp song song nhau, lộ ra một cánh cửa sắt hình chữ nhật.

Hắn dùng sức kéo cửa sắt ra, lộ ra cầu thang dẫn xuống lòng đất, hai bên cầu thang được khảm nạm rất nhiều tảng đá phát sáng.

Người đàn ông trung niên vác La Y bước xuống cầu thang đi vào dưới lòng đất, cầu thang rất sâu, thâm nhập dưới đất hai trăm mét.

- Cộp cộp cộp ~~~

Hắn đi tới phần cuối cầu thang, trước mặt là một lối đi dài, hai bên là từng cánh cửa sắt đang đóng chặt lại.

- Thả ta ra ngoài, các ngươi muốn làm gì?

- Nơi này là nơi nào?

Trong cửa sắt truyền ra rất nhiều tiếng kêu phẫn nộ và sợ hãi, những giọng nói này có nam có nữ, nhưng đều có một điểm chung là nghe ra tuổi tác rất trẻ.

Hộ vệ canh giữ ở trong đường hầm tàn bạo hô to:

- Câm miệng, còn dám ầm ĩ thì ta đánh chết toàn bộ!

- Các ngươi là ai, tại sao lại bắt chúng ta tới đây?

Có người không sợ, tức giận hỏi.

- Câm miệng!

Hộ vệ cầm trường kiếm nặng nề gõ vào cánh cửa sắt khiến cho không ít người khiếp đảm sợ hãi, cuối cùng lựa chọn an tĩnh lại.

Người đàn ông trung niên chỉ là nhìn thoáng qua, mở ra một cánh cửa sắt gần đó rồi ném La Y vào trong.

Trong phòng đã có người khác, cả trai lẫn gái co rút trong một góc, trên người bọn họ đầy rẫy vết thương và vết bầm tím, từng đôi mắt sợ hãi nhìn người đàn ông trung niên kia.

- Khôn hồn thì biết điều một chút, chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời thì sẽ không bị ăn đòn.

Người đàn ông trung niên hừ lạnh một tiếng, trở tay đóng cửa sắt lại.

Ngoài cửa khôi phục sự an tĩnh, lúc này các thiếu niên và thiếu nữ co rút ở trong góc mới dám nhúc nhích.

- Hu hu, ta muốn rời khỏi đây!

Có một thiếu nữ không nhịn được mà khóc nấc lên.

- Vô dụng, không trốn thoát được đâu.

Có người nói với ánh mắt đờ đẫn.

- Hắn không sao chứ?

Một thiếu nữ ngồi xổm một góc chỉ vào La Y.

Một thiếu niên khác lạnh lùng nói:

- Không chết được đâu, bọn hắn còn muốn dùng hắn làm thí nghiệm, nếu chết rồi thì sẽ không ném tới nơi này.

Đám người nghe vậy đều yên lặng, rất nhiều người khóc không tiếng động, cơ thể không ngừng run rẩy.

Trong những người này, có một số người vừa mới bị bắt tới đây vài ngày, một số thì đã bị giam giữ hơn nửa năm, thậm chí còn lâu hơn.

Không biết qua bao lâu thì La Y chậm rãi tỉnh lại.

Hắn mở mắt ra, cảm giác toàn thân đau nhức không thôi, cơ thể giống như bị xé thành mảnh nhỏ.

- Tỉnh rồi!

Một giọng nói lo lắng vang lên, thiếu nữ ngồi xổm trong góc thở phào nhẹ nhõm một hơi.

La Y lập tức phản xạ có điều kiện mà ngồi dậy, cảnh giác ngắm nhìn bốn phía.

Hắn nhìn thấy những người khác trong phòng, không khỏi hỏi thăm:

- Các ngươi là ai, đây là nơi nào?

Thiếu nữ trong góc đứng lên, nhỏ giọng giải thích:

- Chúng ta cũng không biết chỗ này là chỗ nào, tất cả mọi người đều bị bắt vào đây.

- Mọi người đều bị bắt tới đây?

La Y nghe vậy đồng tử co rút lại, trong lòng dâng lên sự sợ hãi.

- Đúng vậy.

Có người lên tiếng.

Cơ thể của La Y run rẩy, khó hiểu hỏi:

- Các ngươi biết ai bắt chúng ta không?

- Người của Thiên Hư Giáo, bọn hắn bắt chúng ta để làm thí nghiệm.

Một thiếu niên vốn dĩ vẫn luôn giữ im lặng chợt lên tiếng.

Hắn là người bị bắt vào đây sớm nhất trong căn phòng này, đã bị nhốt hơn sáu tháng, trong nửa năm này đã bị tiêm Hư Huyết vào cơ thể bốn lần.

La Y hỏi thêm:

- Bọn hắn làm thực nghiệm gì?

Thiếu niên đáp với hai tròng mắt đỏ thẫm:

- Không biết, cứ cách một đoạn thời gian thì bọn hắn sẽ tiêm một loại chất lỏng màu đỏ vào cơ thể ta, thứ này sẽ khiến ngươi sống không bằng chết, nhưng nếu chịu nổi thì cơ thể sẽ càng mạnh mẽ.

- Thứ khiến cho cơ thể mạnh mẽ hơn? Như vậy không phải rất tốt sao?

Thiếu nữ vừa mới tới đây không lâu khó hiểu hỏi.

- Không phải, ta có thể cảm giác được càng ngày càng không khống chế được bản thân, ta muốn giết người!

Thiếu niên nhìn những người khác với đôi mắt đỏ ngầu.

- A!

Những người khác nghe vậy hoảng sợ tránh xa thiếu niên.

- Yên tâm, bây giờ ta còn có thể khống chế được bản thân.

Thiếu niên thở hồng hộc nhắm mắt lại, ngồi co ro trong một góc.

- Không được, ta phải rời đi nơi này, nếu cha và mẹ phát hiện ta biến mất thì sẽ rất lo lắng.

La Y kích động nói.

Thiếu niên nhắm mắt nói với giọng khàn khàn:

- Ngươi ra không được, bên ngoài có người canh gác, thậm chí ngươi còn không thể đi ra phiến cửa sắt này.

- Ta không tin!

La Y kích động hô, đi tới trước cửa sắt đẩy mạnh.

Nhưng mặc kệ hắn dùng sức như thế nào thì cánh cửa sắt đều không chút sứt mẻ.

- Không thể nào...?!

La Y lẩm bẩm với sắc mặt khó xem.

Thiếu niên nhắm mắt nói với giọng khàn khàn:

- Ngay cả cơ thể ta đã được cường hóa còn không thể mở ra cánh cửa này thì đừng nói gì tới ngươi.

- A!!!

La Y có chút tuyệt vọng, hắn không cam lòng mà rống giận một tiếng.

- Phanh ~~~

Không bao lâu, cánh cửa sắt bị đẩy ra, người đàn ông trung niên rời đi lại trở về, hắn giơ chân đá mạnh khiến thiếu niên té lăn trên mặt đất.

- Còn dám ầm ĩ nữa thì ta sẽ đi giết chết cha và mẹ ngươi.

Hắn uy hiếp với giọng điệu âm lãnh.

Cơ thể của La Y run lên, sợ hãi nhìn người đàn ông.

Đối phương cầm một ống tiêm chứa chất lỏng màu đỏ đâm mạnh vào cánh tay La Y, rót chất lỏng bên trong vào cơ thể thiếu niên.

- A ~~~

La Y không khỏi kêu lên một tiếng thảm thiết.

Người đàn ông trung niên lạnh lùng nhìn hắn một cái rồi xoay người rời đi.

- Phanh ~~~

Cánh cửa sắt nặng nề đóng lại.

………

- A!

La Y đau đớn lăn lộn trên mặt đất, làn da bắt đầu ửng đỏ giống như một con tôm to bị nấu chín, thoạt nhìn rất đáng sợ.

Những người trong phòng chỉ trơ mắt nhìn, mọi người đều rất quen thuộc cảnh tượng này, trước đó bọn hắn đều phải trải qua tình huống tương tự.

Thiếu niên nhắm mắt lại mở mắt lần nữa, nói với giọng điệu lạnh nhạt:

- Ngươi nhịn một chút, vượt qua thì tốt rồi. ~

- A, ai đó mau tới cứu ta!

Trên mặt La Y lộ ra biểu cảm thống khổ, cơ thể vặn vẹo liên tục.

- Người khác không giúp được ngươi.

Có người lắc đầu nói.

- Chỉ có thể dựa vào chính bản thân ngươi thôi, chỉ cần vượt qua thì tốt rồi, bằng không thì sẽ chết.

- Mọi người đều như vậy.

Đám người khuyên bảo nhưng không có bất cứ ai tiến lên trợ giúp hắn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận