Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 2016: Cấm Vượt Qua Vòng Bảo Hộ, Cấm Ngắt Lá Cây, Ai Vi Phạm Sẽ Bị Phạt Tiền



Trong xe vang lên âm thanh nhắc nhở của nam nhân viên:

- Tỉnh Mộng Thủy Triều Hư Quỷ đã kết thúc, nửa giờ sau chúng ta sẽ đến trạm xe lửa Thành Buôn Bán Sơn Hải.

Phó Kỵ Sĩ Trưởng lấy lại tinh thần, nhìn về phía Sơn Hải Quan cao ngất, mặt trên vẫn còn lưu lại rất nhiều vết cào, giống như thủy triều Hư Quỷ thật sự tồn tại.

- Những thứ kia đều là thật sao?

Yết hầu của hắn nhấp nhô, sắp không phân rõ hiện thực và hư ảo.

- Phù phù ~

Lúc này, Linh Vận cũng đã hoàn hồn nhưng khuôn mặt vẫn còn trắng bệch, tim vẫn còn đập rất nhanh, trong đầu là hình ảnh Hư Quỷ che trời lấp đất.

- Thật là đáng sợ, nhưng lại rất kích thích.

Cô nghĩ mà sợ nói.

- Cảnh này chắc không phải thật.

Phượng Nhi khàn giọng nói.

- Không đúng, theo những lời nhắc nhở kia thì những thứ này đều là chuyện đã từng xảy ra, chỉ là bây giờ tái hiện mà thôi, còn bảo chúng ta không cần phải sợ hãi.

Có Ma Pháp Sư nhỏ giọng phản bác.

-...

Mọi người yên lặng, nếu như đó là chuyện thật sự từng phát sinh, vậy rốt cuộc đám Hư Quỷ kia là gì?

………

Xe lửa ngắm cảnh xuyên qua Sơn Hải Quan cao ngất, lái vào Thành Buôn Bán Sơn Hải.

Từ Sơn Hải Quan tiến vào Thành Buôn Bán Sơn Hải, xe lửa chạy ở đường ray trên cao, phía dưới là từng con phố ngăn nắp, xe lửa đi qua sẽ không ảnh hưởng đến giao thông trên mặt đất.

Âm thanh nhắc nhở của nhân viên phục vụ vang lên:

- Xe lửa đã lái vào Thành Buôn Bán Sơn Hải, phía trước chính là trạm xe lửa Thành Buôn Bán Sơn Hải.

Những lời nhắc nhở này đã được ghi âm trước, chỉ cần nhấn Máy Phát Nhạc là đã có thể truyền phát tin tức.

- Cuối cùng cũng đến nơi rồi.

Linh Vận nhìn ra ngoài cửa sổ, có thể nhìn thấy từng hàng nhà lầu cách đó không xa, còn có Trung tâm Huyền Vũ cao ngất.

Sắc mặt của cô đã tốt hơn rất nhiều, chỉ là trong đầu không cách nào xua tan dáng vẻ của Hư Quỷ được, nếu như là người bình thường, sợ là buổi tối sẽ gặp ác mộng.

Phượng Nhi cũng nhìn về phía cửa sổ, nơi này chính là thành Huyền Vũ sao, đám người Hồng chấp sự và Lam chấp sự đang ở đâu?

- Dụ dụ dụ ~~

Xe lửa chậm rãi giảm tốc độ, mười phút sau lái vào trạm xe lửa, dừng ở bên cạnh sân ga.

- Xích ~

Xe lửa hoàn toàn dừng lại, nhân viên phục vụ đi lên trước, mở ra tất cả cửa thùng xe.

Tiếp viên mỉm cười nói:

- Xe lửa đã đến trạm xe lửa Thành Buôn Bán Sơn Hải, mời tất cả hành khách xuống xe, hoan nghênh lần sau lại đến.

- Đến nơi rồi!

Linh Vận hào hứng đứng dậy đi ra ngoài.

Đám người Phó Kỵ Sĩ Trưởng vội vã mang bao lớn bao nhỏ đuổi theo, dựa theo bảng hướng dẫn sân ga để đi xuống cầu thang, tiến vào đại sảnh rộng rãi, đi theo dòng người rời trạm xe lửa.

Đi ra trạm xe lửa, trước mặt là quảng trường rộng lớn, chung quanh trồng đầy lục thực và hoa tươi, cách đó không xa chính là các Phố Buôn Bán.

Trạm xe lửa giống như một đường phân cách, phía trước là Phố Buôn Bán cũ, phía sau là khu vực mà Mục Lương mới xây, hiện nay còn đang tiến hành sửa chữa.

Linh Vận hít một hơi thật sâu, cảm thán nói:

- Không khí nơi này thật dễ chịu~~~

Đôi mắt đẹp của Phượng Nhi híp lại, trong không khí có một chút nguyên tố sinh mệnh, cô tham lam hô hấp chúng, cả người thoải mái rất nhiều.

Một Ma Pháp Sư trong đội ngũ suy đoán:

- Không khí nơi này chắc đã được tinh lọc.

- Chắc vậy rồi.

Một vị Ma Pháp Sư khác phụ họa gật đầu.

Phó Kỵ Sĩ Trưởng cung kính đề nghị:

- Công chúa điện hạ, chúng ta tìm chỗ nghỉ ngơi trước được không?

Linh Vận gật đầu nói:

- Ừ, ta muốn ở trong Trung tâm Huyền Vũ.

Lăng Hương có nói với cô nếu đến Phố Buôn Bán thành Huyền Vũ thì nhất định phải ở tại Trung tâm Huyền Vũ, đặc biệt là phòng xép xa hoa, nơi đó là nơi thoải mái nhất trên thế giới.

Phó Kỵ Sĩ Trưởng thấp giọng nói:

- Được rồi, ta sẽ phái người đi tìm hiểu xem Trung tâm Huyền Vũ ở nơi nào.

Linh Vận lắc đầu, giơ tay chỉ về phía tòa nhà cao nhất ở phía xa:

- Không cần, chắc là nơi đó, Lăng Hương có nói qua.

Lăng Hương ở lại vương cung Tề Nhĩ Vô năm ngày, hàn huyên với cô rất nhiều chuyện thú vị ở thành Huyền Vũ, trong đó bao gồm Trung tâm Huyền Vũ.

- Vậy chúng ta đi qua đó đi.

Phó Kỵ Sĩ Trưởng liếc nhìn Trung tâm có tạo hình đặc biệt, mặt trên được điêu khắc các hình thù bằng lưu ly sống động như thật.

Đoàn người đi về phía Trung tâm, khi băng qua quảng trường thì được một gốc đại thụ có màu hồng phấn.

Linh Vận nghỉ chân nhìn, kinh ngạc thốt lên:

- Cái cây này thật xinh đẹp, lá cây đều có hình dạng chim chóc.

- Nơi này có biển cảnh cáo.

Phượng Nhi lanh mắt nói, đi lên trước đọc biển cảnh cáo, nhỏ giọng đọc dòng chữ bên trên:

- Cấm vượt qua vòng bảo hộ, cấm ngắt lá cây, ai vi phạm sẽ bị phạt tiền.

Có Ma Pháp Sư bĩu môi nói:

- Một thân cây mà thôi, có gì mà phải coi trọng tới như vậy?

Một nam Ma Pháp Sư khác lên tiếng:

- Công chúa điện hạ, nếu ngươi thích thì ta ngắt một cành đưa ngươi.

Linh Vận do dự một chút, cuối cùng vẫn lắc đầu, nói:

- Thôi bỏ đi, như vậy quá thất lễ.

Tên Ma Pháp Sư kia cười nói:

- Điện hạ, ta không đi vào trong, chỉ ngắt từ bên ngoài, không ai phát hiện đâu.

Linh Vận xua tay, xoay người nói:

- Ta không muốn, chúng ta đi nhanh đi.

Tên Ma Pháp Sư kia nhíu mày, trong đầu hiện lên vẻ mặt yêu thích của Linh Vận, hắn quyết định bẻ một cành đưa cho điện hạ, nếu làm công chúa vui vẻ, có lẽ hắn sẽ được ban thưởng một bình ma dược tăng cao thực lực.

Hắn xoay người lại, móc ra một viên hạt giống rồi ném xuống mặt đất trước mặt, lẩm nhẩm đọc chú ngữ.

Hắn là Ma Pháp Sư hệ Thực Vật hiếm thấy, lúc này hắn đang thi triển ma pháp làm cho hạt giống nảy mầm, sinh trưởng thành dây leo to bằng ba ngón tay.

Dây leo xanh vươn dài với tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được, cuốn về phía một nhánh cây của cây Phượng Hoàng.

Phó Kỵ Sĩ Trưởng chợt dừng bước lại và quay đầu nhìn thoáng qua, sắc mặt nhất thời trở nên khó coi, lạnh giọng quát lớn:

- Thạch Úc, ngươi đang làm gì thế?

Những người khác đều ngừng lại, quay đầu nhìn về phía Ma Pháp Sư tên Thạch Úc.

Sắc mặt của Linh Vận cũng lạnh xuống, thân là thuộc hạ thế mà dám vi phạm lời nói của cô.

Một vị khác Ma Pháp Sư nhận thấy được công chúa bất mãn, vội vã hô:

- Thạch Úc, còn không mau dừng tay.

Thạch Úc nói với vẻ mặt khinh thường:

- Ta chỉ bẻ một cành mà thôi, không phải là việc gì to tát.

Hắn khống chế dây leo quấn lấy một nhánh cây của cây Phượng Hoàng, sau đó dùng lực bẻ gãy nó.

Đáng tiếc hắn đoán sai trình độ cứng cáp của cây này, dây leo chỉ khiến cành cây biến cong, bẻ gãy là không có khả năng.

- A, nó cứng thật đấy!

Thạch Úc nói với vẻ mặt ngạc nhiên.

- Ba ~~~

Đột nhiên, cành lá trên cây phát ra một tiếng vang nhỏ, tại đầu nhánh cây bị dây leo quấn lấy có vài chiếc lá màu hồng rụng xuống, bay theo gió về phía đám người Linh Vận.

Bạn cần đăng nhập để bình luận