Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1314: Không Sao, Không Ăn Bữa Tối Nữa, Ăn Ngươi Là Được Rồi?



-...

Đại Tề nghiến răng, dùng một tay nhắc một cái thùng gỗ lớn lên, rồi xoay người lên thuyền.

Tuyết Cơ nhìn một hồi, mới bước thật nhẹ nhàng về phía trước, cố ý vòng qua Mậu Đạt đi vào mép thuyền.

Cô đang chờ đợi cơ hội, chờ tới khi những tấm ván gỗ liên tiếp giữa cảng và chiến thuyền kia không có người, sẽ nhân cơ hội lên thuyền.

Bách biến ma nữ không cần đợi bao lâu, cơ hội đã tới.

Đại Tề ôm lấy thùng gỗ, đạp lên tấm ván gỗ hướng bước lên thuyền, cô nhân cơ hội đi theo lên, chỉ chậm hơn hắn khoảng cách ba, bốn bước.

- Hử?

Đại Tề dừng chân, tấm ván gỗ dưới chân hắn đang rung động lên xuống.

- Làm sao vậy?

Mậu Đạt nhíu mày hỏi.

Tấm ván gỗ có chiều rộng khoảng nửa mét, chỉ đủ cho một người đi qua. Hiện giờ phó đội trưởng dừng lại, những người khác lên không được, cũng không có chỗ đi tiếp.

- Không có việc gì.

Đại Tề quay lại nhìn thoáng qua, hắn chỉ hoài nghi lần này khuân vác hàng hóa quá nặng, sau đó lại quay đầu tiếp tục lên thuyền.

-...

Theo ở phía sau hắn, Tuyết Cơ thở dài một hơi, thiếu chút nữa cô đã bị phát hiện.

Cô lên thuyền, bước chân càng thêm thật cẩn thận, cuối cùng cũng tìm được khoang thuyền chứa hàng hóa để trốn vào.

Tuyết Cơ lặng lẽ thở dài một hơi, đưa mắt đánh giá hoàn cảnh khoang thuyền.

Khoang chứa hàng rất lớn, chiếm cứ một phần ba thân thuyền.

Bách biến ma nữ trốn vào chỗ sâu nhất trong khoang chứa hàng, nơi đó đã chất đầy những thùng gỗ và túi da thú căng phồng, theo tình hình này, chắc không có người chuyên tuần tra nơi này.

Tuyết Cơ dựa vào thùng gỗ, nhìn thấy mọi người còn đang khuân vác hàng hóa bỏ vào nơi chứa hàng, không tiếng động thở dài:

- Cũng không biết phải ở trong này bao lâu nữa?

…………….

Đông đông đông~~~

Tiếng chuông du dương vang lên ở trong thành Huyền Vũ, sau khi vang lên sáu tiếng thì chỉ còn lại âm thanh lượn lờ.

Ba Phù nhẹ nhàng đẩy cửa phòng sách ra, đi vào trong phòng sách nói:

- Thành chủ đại nhân, bên Sơn Hải Quan truyền tin tức về, đội tàu của Mậu Đạt đã xuất phát.

- Ừm, Tuyết Cơ đâu?

Mục Lương cụp mắt xuống hỏi.

Ba Phù lắc đầu, yêu kiều nói:

- Vẫn còn chưa liên lạc được với tiểu thư Tuyết Cơ, chắc là không tiện lắm.

- Biết rồi, đợi thêm một chút vậy.

Mục Lương hơi nhíu mày lại, chẳng lẽ Bách Biến Ma Nữ đã bị phát hiện rồi?

- Vâng.

Ba Phù ngoan ngoãn lên tiếng, xoay người rời khỏi phòng sách.

Cô bé bước vội vã quay trở về phòng liên lạc, chờ đợi Bách Biến Ma Nữ báo bình an. Lúc Nguyệt Thấm Lan đi đến phòng sách, thì tiểu hầu gái vừa rời khỏi chưa được bao lâu.

Cô vừa nhìn đã là thấy sắc mặt của Mục Lương, ngạc nhiên hỏi:

- Sao lại cau mày, là có chuyện gì sao?

Anh giải thích nói:

- Ta để cho Tuyết Cơ đi theo nhóm người Mậu Đạt đến vùng đất mới.

Nguyệt Thấm Lan sửng sốt một lát, tiếp tục hỏi:

- Sau đó thì sao?

Mục Lương ngồi thẳng người, âm thanh của anh trầm thấp nói:

- Đội tàu đã xuất phát rồi, nhưng cô ấy vẫn chưa báo bình an, ta đang suy nghĩ liệu có phải đã bị đối phương phát hiện rồi hay không?

Giọng của Nguyệt Thấm Lan nhẹ nhàng an ủi nói:

- Cô ấy và nhóm người Ly Nguyệt đã từng cùng nhau huấn luyện, biết rõ làm sao để che giấu bản thân, có lẽ là có chuyện khác nên đã làm lỡ, đợi thêm một chút đi.

- Ừm.

Mục Lương giơ tay cầm lấy tay của Nguyệt Thấm Lan.

Anh nghiêng đầu nhìn vào khuôn mặt của cô, giọng ôn hòa nói:

- Đúng rồi, có chuyện muốn ngươi đi sắp xếp một chút.

- Nói đi, là chuyện gì?

Nguyệt Thấm Lan chớp chớp đôi mắt màu xanh nước biển.

Tiếng nói trong trẻo của Mục Lương:

- Đi chuyển những ngũ cốc dự trữ không dùng kia ra ngoài, đợi phi thuyển vận chuyển chuẩn bị xong, tất cả sẽ vận chuyển đến căn cứ trung chuyển.

Thành Huyền Vũ vì ứng đối với thuỷ triều Hư Quỷ lần này, nên đã dự trữ rất nhiều thức ăn, bây giờ thuỷ triều Hư Quỷ đã qua đi, chỉ dựa vào toàn dân trong thành Huyền Vũ cũng không thể ăn hết, đưa đến các căn cứ trung chuyển là có thể giao dịch được ra ngoài.

- Được, ta sẽ sắp xếp.

Nguyệt Thấm Lan gật đầu.

Mục Lương vỗ vào mu bàn tay của cô, khẽ cười nói:

- Có thể dẫn theo Bối Vi Nhân, để cho cô ấy làm quen với công việc một chút, sau này ngươi cũng có thể thoải mái hơn.

Bối Vi Nhân đã ký kết Khế ước Ong Chúa, đã là người của thành Huyền Vũ rồi.

- Bọn ta sẽ đi cùng nhau.

Khóe môi cùa Nguyệt Thấm Lan gơi giương lên.

Mục Lương cười cười, tiếp tục nói:

- Lần vận chuyển này ngoài phi thuyền ra, nếu như gặp phải dân bị nạn, không có vấn đề gì thì cứ đón hết về, người của thành Huyền Vũ vẫn quá ít. Con người chính là lực lượng sản xuất, nếu như điều kiện cho phép, thì đương nhiên là càng nhiều càng tốt. Ngoại trừ lực lượng sản xuất, thì Phòng Thành Quân và Không quân cũng cần phải chiêu nhận tân binh, đây đều là chuyện không thể thiếu.

- Được.

Đôi mắt xinh đẹp của Nguyệt Thấm Lan lóe sáng lên.

Thuỷ triều Hư Quỷ vừa qua, hầu hết các nơi trong đất liền đều thê thảm, số lượng nạn nhân không phải là ít.

Nguyệt Thấm Lan nhẹ nhàng đưa tay lên vuốt ve vành tai của Mục Lương, ưu nhã , hỏi:

- Còn có chuyện khác không?

Con ngươi màu đen của Mục Lương hiện lên một đạo ánh sáng, đùng một tiếng liền ôm lấy Nguyệt Thấm Lan, cất bước đi đến phòng nghỉ ngơi nối liền với phòng sách.

- Chỉ đọc thôi!!

Trên khuôn mặt của Nguyệt Thấm Lan hiện lên vẻ hoảng hốt, tức giận nói:

- Sắp đến thời gian bữa tối rồi, bây giờ không thích hợp...

- Không sao, không ăn bữa tối nữa, ăn ngươi là được rồi?

Mục Lương không thèm để ý nói.

-……..

Nguyệt Thấm Lan cứng họng, đây là từ ngữ hổ sói gì chứ. Đột nhiên, phòng sách có tiếng gõ cửa.

-.....

Bước chân dừng lại, áp suất và không khí xung quanh cơ thể giảm suất rất thấp.

- Được.

Nguyệt Thấm Lan lại thở phào, vỗ nhè nhẹ vào bả vai của Mục Lương nói:

- Mau thả ta xuống dưới, bị người khác nhìn thấy thì sẽ không tốt.

- Lại là như thế này...

Mục Lương bất lực bĩu môi lại, nhẹ nhàng thả Nguyệt Thấm Lan xuống đất, quyết định lần sau sẽ thi triển vầng sáng may mắn, tránh cho lần nào cũng bị quấy rầy chuyện tốt.

Nguyệt Thấm Lan nhịn cười, không nhìn vào ánh mắt sâu kín kia của Mục Lương, vội vã chỉnh lại quần áo trên người.

- Đừng gấp.

Cô nhẹ nhàng kiễng đầu ngón chân lên, để lại một vệt ướt át trên má của Mục Lương. Khóe môi của anh giương lên, hắn giơ tay búng lên trán của cô:

- Một lát nữa ta đến tìm ngươi.

- Hả!

Đôi mắt xanh của Nguyệt Thấm Lan run lên.

- Hả cái gì?

Cơ thể của Mục Lương nghiêng về phía trước.

- Không, không có gì.

Bàn tay của Nguyệt Thấm Lan che trước ngực, trái tim dồn dập đập rất nhanh, đáy lòng lại có chút mong chờ nhỏ, lại có chút khẩn trương.

- Thành chủ đại nhân?

Âm thanh nghi ngờ của Ba Phù truyền vào trong phòng sách.

Mục Lương xoay người lại ngồi trên ghế Long Ỷ, đáp lời:

- Vào đi.

Cọt kẹt...

Ba Phù đẩy cửa đi vào, khuôn mặt cười đến đỏ nói:

- Tiểu thư Tuyết Cơ đã gửi về tin tức rồi, mọi thứ đều rất thuận lợi, nói đại nhân không cần phải lo lắng.

- Vậy thì tốt.

Mục Lương yên tâm rồi.

Hai tay của Nguyệt Thấm Lan khoanh trước ngực, ưu nhã nói:

- Ta nói không sai chứ?

- Ừm, không sai.

Mục Lương cười một tiếng, nói mấy câu tán dương. Khuôn mặt của Nguyệt Thấm Lan cười đến ửng đỏ, lườm qua một ánh mắt xinh đẹp.

Chuyện này đặt ở trong mắt của Mục Lương, xem như là làm nũng bán manh.

Ba Phù tiếp tục nói:

- Đại nhân Thấm Lan, tiểu thư Hải Điệp đến rồi, còn dẫn theo một bé gái, nói là muốn gặp ngươi.

- Ta biết rồi, cảm ơn.

Nguyệt Thấm Lan lên tiếng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận