Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 538: Như Được Sủng Hạnh

Trên tầng hai với tầng ba, bên trái là khu rửa mặt với phòng vệ sinh, bên phải là khu phòng ngủ.
Mỗi gian phòng đều có bốn giường đôi, có thể ngủ tám người, trong phòng còn có bàn gỗ nhỏ, tủ gỗ chứa đồ, Bọ Cánh Cứ Đèn Lồng chiếu sáng.
Cót két...
Mễ Á đẩy cửa ra, đi vào phòng ngủ.
- Gian phòng không lớn, nhưng nhìn rất thoải mái, thật tốt hơn nhiều so với Ốc Đảo .
Cô đánh giá trên giường, mỗi cái giường đều có chăn đệm gối nằm.
So với Ốc Đảo , nơi này chính là Thiên Đường.
Viện Mồ Côi có hai dãy nhà lầu, bé trai ở dãy thứ nhất, bé gái sẽ ở dãy thứ hai.
Lầu một là nhà ăn, lầu hai với lầu ba đều có 5 gian phòng.
Sau khi, bọn nhỏ ăn uống no đủ, Lỵ Lỵ với Mễ Á bắt đầu chia phòng, 8 đứa trẻ ở một phòng, trước hết để cho bọn nhỏ nghỉ ngơi thật tốt.
Một bên khác, Hồ Tiên mang theo Bối Nhĩ Liên, Tứ trưởng lão với một đám người nghiên cứu đi vào khu Trung Ương.
- Nơi này có thật nhiều thực vật xanh, có thể đào lên làm nghiên cứu sao?
Trong đó một tên nhân viên nghiên cứu lên tiếng hỏi, hai con ngươi sáng lấp lánh.
- Thực vật xanh trên Trung Ương không thể động vào.
Hồ Tiên dùng giọng nhẹ nhàng nhắc nhở một câu.
- Vậy còn gốc cây kia?
Ngón tay của nhân viên nghiên cứu chỉ vào Tinh Thần Trà Thụ trên đỉnh đầu.
Ánh mắt của Hồ Tiên lạnh lùng hỏi:
- Đó là thánh thụ thành Huyền Vũ, ngươi cảm thấy thế nào?
Sắc mặt của nhân viên nghiên cứu lộ ra chút không vui, bĩu môi nói:
- Cây xanh nơi này cũng không thể làm nghiên cứu, vậy phái chúng ta tới làm gì?
- Thành chủ đại nhân sẽ sắp xếp.
Hồ Tiên lạnh nhạt nói.
- Ta không cần sắp xếp, những cây xanh này rất thích hợp làm nghiên cứu.
Nhân viên nghiên cứu kia vươn tay ra nhổ một cây cỏ ven đường lên.
- Dừng tay.
Bối Nhĩ Liên biến sắc.
- To gan.
Con mắt màu bạc của Ly Nguyệt lóe lên tia lạnh lùng, nhấc chân đá bay tên nhân viên kia ra ngoài.
Hồ Tiên dừng chân, nghiêng đầu lạnh lùng nói:
- Đưa hắn trở về Ốc Đảo đi.
- Vâng.
Hộ vệ khu Trung Ương đi lên trước, lôi tên nhân viên nửa chết nửa sống kia rời đi.
Con mắt màu đỏ rực của Hồ Tiên hiện ra hàn ý, nhìn về phía Tam trưởng lão:
- Bối Nhĩ Liên các hạ, ngươi quản lý người của mình cho tốt, nếu có lần sau nữa, ta sẽ mời các ngươi đi ra ngoài.
Sắc mặt của Bối Nhĩ Liên với Tứ trưởng lão đều rất khó chịu, đáy lòng mắng thầm.
Trước khi đi vào thành Huyền Vũ, bọn họ đã đi theo nhiều lần dặn dò với nhóm người này, đến thành Huyền Vũ phải cẩn thận từng chút một.
Hết lần này tới lần khác đều có người phạm sai lầm.
- Đã biết.
Khuôn mặt của Bối Nhĩ Liên đen lại, gật đầu.
Cô nhìn về phía hai mươi nhân viên nghiên cứu còn lại, ánh mắt mang theo cảnh cáo.
Nhóm nhân viên nghiên cứu Ốc Đảo cảm thấy sợ hãi, ngậm chặt miệng không nói lời nào.
- Đi theo ta, mang các ngươi đến chỗ ở.
Hồ Tiên xoay người, dáng đi ưu nhã đi đến tầng hai khu vực Trung Ương.
Ở tầng hai còn chưa có người ở, đây là khu vực được mở rộng thêm ở nơi này vào lần cải tạo thứ tư.
Hồ Tiên dẫn một đoàn người Ốc Đảo đi tới một tòa nhà ở tầng hai.
Cót két...
Hồ Tiên đẩy ra cánh cổng, bình tĩnh nói:
- Nơi này chính là chỗ ở các ngươi về sau.
Trong tòa nhà có bốn dãy nhà hai tầng, mọi tầng có tám phòng.
Nhân viên nghiên cứu đi vào trong, chọn phòng cho bản thân.
- Hồ Tiên các hạ, chúng ta muốn gặp Mục Lương các hạ một lần nữa.
Bối Nhĩ Liên đột nhiên nói.
Hồ Tiên liếc cô ấy bằng một mắt, yêu mị nói:
- Đi với ta.
Trong thư phòng, Mục Lương đang nghe người quản lý Xưởng Quần Áo báo cáo công việc.
- Thành chủ, đây là nhóm trang phục đầu tiên.
Tác Nhĩ Nghiên đặt bốn bộ quần áo ở trước mặt anh.
Cô là người phụ trách Xưởng Trang Phục, là một phụ nữ chừng bốn mươi tuổi.
Mục Lương nhìn mấy món đồ vải trước mặt, cầm lấy món thứ nhất xem xét, là một chiếc áo ngắn tay màu đỏ, sờ lên tay cảm giác tương đối mềm mại, là vải thường.
Món thứ hai là quần đùi, phần lưng thiết kế rút dây thừng, thích hợp cho nhiều kiểu người mặc.
Món thứ ba là chiếc áo tay dài, món thứ tư là quần dài, màu sắc cũng không giống nhau.
Anh cúi đầu ngửi mùi hương, có mùi thơm thoang thoảng.
Mục Lương ngước mắt kinh ngạc hỏi:
- Tại sao lại có mùi hương?
- Thành chủ, chuyện này có liên quan đến thuốc nhuộm.
Tác Nhĩ Nghiên giải thích nói:
- Thuốc nhuộm tự nhiên sẽ có mùi thơm, nên khi nhuộm lên quần áo cũng sẽ rất thơm.
Mục Lương kinh ngạc, lúc Vưu Phi Nhi đưa cách điều chế thuốc nhuộm, không nói lúc nhuộm lên quần áo sẽ tỏa ra hương thơm.
Ngày hôm qua, thiếu nữ mơ hồ đã nghiên cứu ra được thuốc nhuộm, có tám màu, dựa theo trọng lượng khác nhau lúc điều chế có thể chế thành màu sắc khác nhau.
Mục Lương ôn hòa hỏi:
- Sau khi giặt, có bị phai màu không?
- Sẽ không, đã thí nghiệm qua.
Tác Nhĩ Nghiên lắc đầu chắc chắn nói:
- Vải thường được nhuộm màu, sau nhiều lần giặt cũng là sẽ không bay màu.
Mục Lương hài lòng gật đầu nói:
- Rất tốt, có thể bắt sản xuất số lượng lớn.
- Vâng.
Tác Nhĩ Nghiên cung kính gật đầu.
- Có thể thử dùng thuốc nhuộm khác nhau lên các hình vẽ trên quần áo.
Mục Lương đề nghị.
Đôi mắt của Tác Nhĩ Nghiên sáng lên, chân thành nói:
- Trở về ta sẽ thử qua.
- Nơi này có mấy bản thảo thiết kế, ngươi xem một chút.
Mục Lương kéo ngăn kéo ra, lấy ra bản thảo thiết kế trang phục cho vở kịch Công chúa Bạch Tuyết.
Tác Nhĩ Nghiên đưa tay tiếp nhận bản vẽ, tò mò liếc nhìn.
Rất nhanh, cô ấy đã bị quần áo được vẽ trên giấy hấp dẫn, nhìn vô cùng say mê.
- Nhìn hiểu không?
Mục Lương hỏi.
- Hiểu.
Tác Nhĩ Nghiên vội vàng gật đầu, dáng vẻ như nhặt được bảo vật quý hiếm.
Mục Lương mỉm cười nói:
- Rất tốt, trở về mau làm những trang phục này, Viện Ca Kịch sắp khai trương, cần dùng đến những bộ đồ này.
Tác Nhĩ Nghiên dùng sức gật đầu, bảo đảm nói:
- Vâng.
- Không còn gì thì quay về đi.
Mục Lương khoát tay, bưng lên trà nóng uống một hớp.
Tác Nhĩ Nghiên khom lưng cung kính hành lễ, quay người hào hứng rời đi, dự định trở về nghiên cứu bản thảo thiết kế.
Đạp đạp đạp...
Tác Nhĩ Nghiên chân trước rời đi, Nguyệt Thấm Lan chân sau đã tiến vào phòng làm việc.
Cô thản nhiên cười nói mà hỏi:
- Ngươi đùa giỡn cô ấy?
- Mới không có.
Mục Lương dở khóc dở cười, đây là đang bắt ghen?
Nguyệt Thấm Lan ngồi vào trên đùi Mục Lương, trêu chọc nói:
- Vậy ta nhìn thấy cô ấy vui vẻ như vậy, giống như được sủng hạnh.
Mục Lương đưa tay nâng lên cái cằm của Nguyệt Thấm Lan, giải thích nói:
- Ta đưa bản thảo y phục diễn xuất cho cô ấy.
- Ra là như vậy...
Lông mi thon dài của cô nhếch lên, con mắt màu xanh nước biển nhìn chằm chằm vào con mắt màu đen của anh.
- Khụ khụ.
Mục Lương ho nhẹ hai tiếng, dùng giọng ấm áp hỏi:
- Nói chính sự, tập luyện kịch bản thế nào rồi?
Nguyệt Thấm Lan nghiêng đầu tựa vào đầu vai Mục Lương, bắt đầu than:
- Còn đang tập, chắc cần thời gian thêm hai ngày mới ổn.
- Theo kế hoạch, ba ngày sau Viện Ca Kịch sẽ được tu sửa trang trí xong.
Mục Lương suy nghĩ nói.
- Nhanh như vậy?
Nguyệt Thấm Lan ngẩng đầu lên, con mắt màu xanh nước biển nhìn anh, hỏi:
- Vậy dàn nhạc có thể phối hợp biểu diễn sao?
- Dàn nhạc đã thành lập xong, tập luyện ba ngày đã đủ rồi.
Mục Lương thuận miệng nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận