Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 331: Tiểu Hầu Gái Mới À

Hai người có chút sợ Ly Nguyệt, so với Nguyệt Thấm Lan ưu nhã và bình dị gần gũi, cô gái tóc trắng mặc Khôi Giáp U Linh có bộ dáng lạnh lùng người lạ chớ tới gần.
- Ngươi theo ta đi gặp thành chủ.
Nguyệt Thấm Lan liếc mắt nhìn Ba Nô.
Ứng cử viên quản lý vườn trái cây, là sau khi trải qua hai ngày quan sát mới chọn ra được, cần mang đi cho Mục Lương gặp mặt.
- Vâng.
Ba Nô nhất thời khẩn trương, Thành Chủ thành Huyền Vũ có phải là hung thần ác sát hay không?
Cộc cộc cộc !
Nguyệt Thấm Lan gõ cửa thư phòng, bên trong truyền đến giọng đáp lại của anh.
Kẽo kẹt !
Nguyệt Thấm Lan đẩy cửa ra đi vào, khẽ cười nói:
- Mục Lương, người quản lý vườn trái cây tới rồi.
Mục Lương ngước mắt nhìn lại, quét nhìn Ba Nô.
- Thành Chủ Đại Nhân.
Ba Nô cung kính hành lễ.
Trong lòng hắn cảm thấy giật mình, Thành Chủ Thành Huyền Vũ có hơi quá trẻ tuổi rồi.
- Ngươi ở đây đã quen chưa?
Mục Lương ôn hòa hỏi.
- Tốt, vô cùng tốt.
Ba Nô cảm thấy kinh ngạc.
Người đứng đầu một thành lại quan tâm việc hắn đã thích nghi cuộc sống chưa, không nhịn được có chút cảm động.
- Vậy là tốt rồi.
Mục Lương lấy từ trong ngăn kéo ra một thẻ bài bằng Lưu Ly, đặt ở trên mặt bàn, thản nhiên nói:
- Về sau mỗi lần ngươi đến vườn trái cây phải mang theo cái này.
Thẻ bài Lưu Ly nhỏ này chính là giấy thông hành, là do Mục Lương đặc chế.
Mỗi thẻ bài chỉ lớn chừng bàn tay, có hình ngũ giác, bên trên còn có hình khắc của Vua Sói Mặt Trăng.
- Vâng.
Ba Nô không dám hỏi nhiều, đưa tay cầm thẻ bài làm bằng pha lê, cẩn thận cất giữ.
- Hiện nay, vườn trái cây giao cho ngươi xử lý, sau này sẽ còn có các nhân viên khác tới giúp ngươi làm việc.
Mục Lương nói.
Vườn trái cây không nhỏ, chỉ có một mình Ba Nô sẽ không xử lý được.
- Vâng.
Ba Nô vội vã đáp.
- Dẫn hắn đến vườn trái cây đi!
Mục Lương ôn hòa nói.
- Được.
Nguyệt Thấm Lan mỉm cười gật đầu.
Gần giữa trưa.
Trong Cung Điện Khu vực Trung ương thành Huyền Vũ, Vệ Ấu Lan dẫn Tiểu Mật và Ba Phù vào phòng bếp.
- Khoảng thời gian này, phải bắt đầu chuẩn bị cơm trưa.
Vệ Ấu Lan ngọt ngào nói.
- Vâng.
Tiểu Mật, Ba Phù nghiêm túc ghi nhớ.
- Đúng rồi, tiểu thư Mễ Nặc có thể xem như là đội trưởng của chúng ta.
Vệ Ấu Lan nhắc nhở một câu.
- Tiểu thư Mễ Nặc?
Ba Phù chớp chớp đôi mắt màu tím.
Vệ Ấu Lan quay sang nói:
- Tiểu Thư Mễ Nặc có thể xem là em gái của Thành Chủ Đại Nhân.
- Hiểu rồi.
Khuôn mặt của Ba Phù nghiêm túc gật đầu.
- Vậy hôm nay tiểu thư Mễ Nặc có tới hay không?
Tiểu Mật tò mò hỏi, cô bé cũng biết cô gái tai thỏ.
- Về sau các ngươi sẽ gặp được.
Vệ Ấu Lan lẩm bẩm nói nhỏ.
Trong cung điện bỗng nhiên có thêm hai người xa lạ, Mễ Nặc vốn sợ người lạ, cô bèn dứt khoát ở lại Phố Buôn Bán, lo việc chuẩn bị khai trương Tiệm Đồ Uống Lạnh.
- Được rồi, trước tiên, ta dạy các ngươi làm canh cà chua đi.
Vệ Ấu Lan lấy ra mấy quả cà chua đỏ rực trên giá gỗ xuống, quả nào quả nấy đều to bằng nắm tay.
- Cà chua?
Ba Phù âm thầm nuốt nước miếng. Đây là hoa quả hay là rau xanh?
- Nhớ kỹ, rau quả đều phải rửa sạch một lần mới có thể chế biến nấu nướng.
Vệ Ấu Lan thả cà chua vào chậu nước, cô bé nghiêm mặt nói:
- Không chỉ là rau quả, thường ngày các ngươi cũng phải thường xuyên rửa tay, chú ý vệ sinh.
- Vâng.
Trong lòng Ba Phù có chút chua xót và cảm khái, cô nhớ tới sinh hoạt ở thành Bách Lý, mỗi ngày có nước uống đều trở thành hy vọng xa vời. Ở nơi này, mỗi ngày lại có thể dùng nước rửa tay.
- Đúng rồi, ngoại trừ rửa tay, mỗi ngày cũng phải tắm rửa, đảm bảo thân thể sạch sẽ.
Vệ Ấu Lan một bên rửa sạch cà chua, một bên dạy dỗ hai người.
- Còn phải tắm rửa mỗi ngày …
Ba Phù trừng lớn hai mắt.
- Đúng, đây là lời dặn của Thành Chủ Đại Nhân.
Vệ Ấu Lan nghiêm mặt nói:
- Ngày nào cũng phải ăn cơm, tất nhiên cũng phải tắm rửa hàng ngày, giữ cho thân thể sạch sẽ mới không dễ mắc bệnh.
- Vâng.
Ba Phù ngạc nhiên nhớ kỹ.
Vệ Ấu Lan cầm dao cắt cà chua, nói:
- Rửa xong cà chua rồi phải cắt lát, sau đó bỏ vào trong nồi nấu.
Ba Phù và Tiểu Mật đứng ở một bên nhìn chăm chú, nghiêm túc học tập, khoảng 7 đến 8 phút sau, món ăn đầu tiên hoàn thành.
- Nhớ kỹ chưa?
Vệ Ấu Lan cầm lấy cái nắp, đậy trên nồi canh cà chua, để nó không bị nguội quá nhanh.
- Nhớ kỹ rồi.
Ba Phù luyến tiếc dời đi tầm mắt, canh cà chua thoạt nhìn có vẻ rất ngon miệng, hơn nữa, dùng hai loại rau quả chế biến thành, thật sự là quá xa xỉ.
- Tiếp theo ta sẽ dạy các ngươi nấu mì chua cay.
Vệ Ấu Lan đổi một cái nồi thủy tinh khác.
- Mì chua cay, đó là món gì?
Ba Phù dò hỏi.
- Là món ăn rất ngon do Thành Chủ Đại Nhân phát minh ra.
Trên gương mặt của Vệ Ấu Lan tràn đầy sự ngưỡng mộ, trong lòng tiểu hầu gái vô cùng sùng bái Mục Lương.
- “Mì chua cay” nghe có vẻ rất ngon.
Tiểu Mật nuốt nước miếng, cô bé từng làm việc ở Mỹ Thực Lâu của Phố Buôn Bán, mỗi khi đi ngang qua quán mì, đều không nhịn được dừng chân nhìn trộm một chút.
Vệ Ấu Lan mỉm cười, mở miệng nói:
- Sau này, bữa cơm của các ngươi cũng sẽ có mì chua cay, mỗi tháng có thể ăn hai lần.
Tiểu hầu gái đã từng ăn mì chua cay, do Mục Lương đặc biệt phê chuẩn, mỗi tháng có thể ăn hai lần, xem như phúc lợi khi làm việc ở Phủ Thành Chủ.
- Thật không?
Tiểu Mật, Ba Phù trừng to đôi mắt đẹp, giật mình hỏi.
- Ừ, nhưng cần xin chỉ thị của Nguyệt Chủ đại nhân.
Vệ Ấu Lan nhẹ giọng nói.
Nếu Ba Phù, Tiểu Mật có đãi ngộ giống như cô, tức là phần ăn của hai người bọn họ cũng có thể có mì chua cay.
- Vậy làm phiền chị Tiểu Lan.
Ba Phù rất biết điều, trước tiên nói lời cảm ơn.
- Đừng vội cảm ơn ta, trước hãy học nấu mì chua cay như thế nào đã.
Vệ Ấu Lan mỉm cười.
- Được, để ta giúp ngươi.
Tiểu Mật, Ba Phù vội vàng tiến lên.
Trong lúc Vệ Ấu Lan nghiêm túc dạy dỗ hai người, sau một giờ trôi qua, ba tiểu hầu gái bưng thức ăn theo thứ tự đi vào nhà ăn, sắp xếp từng món ngon lên bàn ăn.
Trong lúc đi đường, Vệ Ấu Lan nhỏ giọng nhắc nhở một câu:
- Lát nữa bắt chước ta làm việc, không được thất lễ.
Tiểu Mật gật đầu, cô bé đều hiểu những việc này. Còn Ba Phù thì rất khẩn trương, tự hỏi Thành Chủ Đại Nhân có giống như thành chủ của thành Bách Lý hay không?
- Mau lên dọn bộ đồ ăn, Thành Chủ Đại Nhân rất nhanh sẽ tới phòng ăn.
Vệ Ấu Lan vừa nói vừa sửa sang dáng vẻ của bản thân.
- Vâng.
Ba Phù ngoan ngoãn trả lời.
- Lạch cạch.
Thanh âm khôi giáp va chạm vào nhau vang lên, Nguyệt Phi Nhan vui vẻ nhảy nhót đi vào phòng ăn.
- Ý? Có gương mặt mới.
Nguyệt Phi Nhan kinh ngạc đánh giá hai tiểu hầu gái xa lạ.
- Tiểu thư Nguyệt Phi Nhan, để ta giúp ngươi cởi khôi giáp ra.
Vệ Ấu Lan bước lên phía trước, động tác thuần thục giúp cô gái tóc đỏ cởi ra khôi giáp.
- Xin chào, ta là Ba Phù.
Ba Phù nghĩ lại những gì Vệ Ấu Lan đã dạy, vội vàng cung kính hành lễ.
- Tiểu hầu gái mới à?
Nguyệt Phi Nhan gật đầu, lưu ý tới trang phục hầu gái trên người của hai bé gái này.
Ba Phù rụt rè nói:
- Đúng vậy, từ hôm nay trở đi chúng ta sẽ làm việc ở Phủ Thành Chủ.
- Khá tốt, như vậy sẽ rất náo nhiệt.
Nguyệt Phi Nhan tùy ý trò chuyện, cô kéo ra ghế dựa ngồi xuống, chờ những người khác đến.
Ba Phù lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, cô cảm thấy chị gái tóc đỏ trước mắt thoạt nhìn không phải người khó ở chung.
Bạn cần đăng nhập để bình luận