Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 942: Hệ Thống Liên Lạc Trung Tâm Thành Huyền Vũ

Khu vực Trung Ương, thư phòng.

Cộc cộc cộc……

Vệ Ấu Lan gõ cửa thư phòng.

- Vào đi.

Mục Lương mở mắt ra, trước mặt là bản thảo thiết kế Đại Hội Trường.

Anh chuẩn bị xây dựng Đại Hội Trường, phần lắp đặt thiết bị sẽ tốn rất nhiều thời gian.

Còn có hội đấu giá, Mục Lương cũng dự định cử hành ở Đại Hội Trường, tất cả đều cần phải được chuẩn bị trước.

Từ giờ cho đến Hội Nghị Thánh Địa mở ra còn chưa đến bốn mươi ngày.

Vệ Ấu Lan đi vào thư phòng, nhỏ giọng nói:

- Đại nhân Mục Lương, tiểu thư Hồ Tiên đang gọi.

- Cô ấy nói cái gì?

Mục Lương ngước mắt nhìn về phía tiểu hầu gái.

- Cuộc gọi vẫn chưa bị gián đoạn, tiểu thư Hồ Tiên muốn nói chuyện với ngài.

Vệ Ấu Lan nhỏ nhẹ nói.

- Ta biết rồi.

Mục Lương khép lại bản vẽ Đại Hội Trường, đứng lên rời khỏi thư phòng.

Phòng Liên Lạc nằm tại Thiên điện, chỉ cần đi bộ một phút là đến nơi.

Mục Lương đi vào Phòng Liên Lạc, tiểu hầu gái ngoan ngoãn đóng cửa phòng lại.

Trong phòng, từng con Trùng Cộng Hưởng an tĩnh nằm trên kệ lưu ly.

Dõi mắt nhìn lại, số lượng của Trùng Cộng Hưởng đã có gần hai mươi con.

Bên cạnh mỗi một con Trùng Cộng Hưởng đều có một tấm bảng gỗ cho biết Điểm Liên Lạc đối ứng, có Sơn Hải Quan, Thiên Cức Quan, Úng Thành, căn cứ trung chuyển thành Phượng và nhiều nơi khác.

Nơi này có thể coi như là Hệ thống Trung tâm thông tin của thành Huyền Vũ.

- Ốc Đảo - Hồ Tiên.

Mục Lương nhìn Trùng Cộng Hưởng bên cạnh tấm bảng gỗ, nó đang đập cánh liên tục.

- Đại nhân còn chưa tới sao?

Trùng Cộng Hưởng phát ra âm thanh, là giọng nói của Hổ Tây.

- Có thể là đại nhân Mục Lương vẫn còn đang bận.

Giọng nói nhẹ nhàng của Hạ Lạc cũng vang lên.

- Các ngươi nhớ Mục Lương à?

Một giọng nói quyến rũ truyền ra, là giọng của Hồ Tiên.

Hổ Tây cười đùa trêu ghẹo:

- Chị Hồ Tiên, người nhớ đại nhân nhất rõ ràng là ngươi.

- Ta đâu nói là không phải.

Hồ Tiên thoải mái thừa nhận.

Mục Lương nhướng mày, khóe miệng chậm rãi cong lên.

- Ai nhớ ta vậy?

-.......

Trùng Cộng Hưởng bên kia lập tức an tĩnh lại.

- Độ trễ lâu tới vậy sao?

Mục Lương hơi nhướng mày.

Ốc Đảo đã rời đi thành Huyền Vũ được hai mươi ngày, độ trễ truyền âm giữa Trùng Cộng Hưởng đực và cái càng ngày càng dài.

Khi khoảng cách giữa Trùng Cộng Hưởng đực và cái ngày càng xa, độ trễ sẽ càng ngày càng cao.

Hơn hai mươi giây trôi qua, Trùng Cộng Hưởng vẫn chưa phát ra âm thanh nào nữa.

- Làm sao vậy, không có ai ở đó à?

Mục Lương nhếch miệng cười, Hồ Tiên đang thẹn thùng sao?

- Ta đây.

Giọng nói sâu kín của Hồ Tiên vang lên.

Trên Ốc Đảo, gương mặt xinh đẹp của cô gái đuôi hồ ly đỏ ửng, tám cái đuôi lông nhung nhẹ nhàng lắc lư.

Bên cạnh cô, Hổ Tây và Hạ Lạc ôm đầu lộ ra vẻ mặt đáng thương, ngậm miệng không nói nữa.

- Bây giờ độ trễ là bao lâu?

Tiếng của Mục Lương truyền tới.

- Chờ ta một chút.

Hồ Tiên đáp lại.

Cô quay đầu nhìn về phía cô gái tóc màu quýt và cô gái tóc cam, đôi mắt đỏ rực mang theo sự cảnh cáo.

- Chúng ta sẽ không nói gì hết.

Hổ Tây ôm đầu nhỏ giọng nói.

Hạ Lạc vội vàng gật đầu lia lịa, cô mới vừa bị Hồ Tiên cốc đầu, đến bây giờ vẫn còn cảm thấy hơi đau.

Hồ Tiên hài lòng quay đầu lại, chờ Mục Lương đáp lời.

Mười bốn giây trôi qua.

Giọng nói của Mục Lương lại vang lên lần nữa:

- Có chuyện gì không?

Hồ Tiên quyến rũ nói:

- Ốc Đảo muốn ngươi giúp đỡ một chút, bọn họ muốn nhờ ngươi phái người đi đến cốc Phi Long, thông báo cho Long chủ tham gia Hội Nghị Thánh Địa.

- Các ngươi không đi cốc Phi Long sao?

Mục Lương nghi ngờ hỏi.

- Ốc Đảo phải đi xa hơn về phía đông đất liền , không có thời gian đi cốc Phi Long, cho nên chỉ có thể nhờ chúng ta đi thông báo.

Hồ Tiên giải thích:

- Bên Vùng Nước Mặn chỉ có cốc Phi Long là liên lạc với Ốc Đảo, cho nên chỉ có thể nhờ Long chủ đi thông báo cho các thế lực khác.

Theo lịch trình ban đầu, sau khi Ốc Đảo trở lại thành Huyền Vũ thì vừa vặn tới ngày tổ chức Hội Nghị Thánh Địa.

Nếu như phải quay ngược lại đi cốc Phi Long, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến việc tổ chức Hội Nghị Thánh Địa.

Cốc Phi Long có Rồng Bay, có thể bay đến thành Bắc Hải mà không cần Ốc Đảo đi đón.

Đa số thế lực trong biển khơi đều có thuyền lớn, đồng dạng không cần Ốc Đảo đưa đón.

- Vậy à...

Mục Lương đảo mắt một vòng, im lặng suy tư.

Anh đang nghĩ, đi Phi Long Cốc không phải là không được, có thể nhân cơ hội này để bắt Rồng Bay.

- Cốc Phi Long ở nơi nào?

Mục Lương hỏi.

- Bối Nhĩ Liên nói đến hỏi thành chủ thành Bắc Hải, cô ấy biết vị trí.

Hồ Tiên lên tiếng.

- Được rồi, ta sẽ đi thông báo cốc Phi Long.

Mục Lương bình tĩnh đáp.

Qua một hồi lâu, Trùng Cộng Hưởng không có âm thanh truyền đến.

- Vẫn còn ở đây chứ?

Mục Lương kinh ngạc hỏi.

- Ta đây.

Giọng nói của Hồ Tiên lại truyền đến.

- Ngươi đang làm gì vậy?

Mục Lương cười hỏi.

- Ta đang…. Nhớ ngươi.

Phải gần một phút sau, giọng nói bị ngắt quãng của Hồ Tiên mới vang lên.

Mười bốn giây sau, Trùng Cộng Hưởng truyền đến lời nói của Mục Lương:

- Ta cũng nhớ ngươi.

Trên Ốc Đảo, Hồ Tiên đỏ mặt, đôi tai hồ ly rũ xuống và cụp lại, hiện giờ trong phòng chỉ còn lại một mình cô.

Hổ Tây và Hạ Lạc đều bị cô dùng ánh mắt đuổi ra ngoài, lúc này đang đứng ở ngoài cửa để nghe lén.

Ngoài cửa, Hổ Tây và Hạ Lạc ghé tai vào cửa, nghe ngóng động tĩnh trong phòng.

- Các ngươi đang làm gì đấy?

Một giọng nói nghi ngờ truyền đến, không biết Bối Nhĩ Liên đã đứng phía sau hai người từ bao giờ.

- Suỵt suỵt!

Hạ Lạc đặt ngón trỏ lên môi, đôi mắt màu cam lóe sáng, Hổ Tây thậm chí còn giơ tay che miệng Bối Nhĩ Liên.

Bối Nhĩ Liên chớp chớp đôi mắt màu xanh, tỏ vẻ cô đã hiểu ý của hai người.

Lúc này, Hổ Tây mới chậm rãi buông tay, tiếp tục xoay người lại nghe lén.

Bối Nhĩ Liên cau mày, không biết hai cô gái đang làm cái gì.

- Mục Lương các hạ đã đồng ý đến cốc Phi Long rồi chứ?

Cô khẽ hỏi.

- Đồng ý rồi.

Hổ Tây đáp mà không hề quay đầu trở lại.

- Thật sao?

Trên mặt của Bối Nhĩ Liên lộ vẻ hồ nghi, hai người này thật sự nhìn không đáng tin cậy cho lắm.

Cô giơ tay muốn gõ cửa phòng:

- Ta muốn nói chuyện với Hồ Tiên các hạ một chút.

Hổ Tây và Hạ Lạc liếc nhau, không hẹn mà cùng ngăn cản Bối Nhĩ Liên.

- Ngươi đợi chút nữa rồi hỏi.

Hổ Tây nghiêm mặt nói.

- Đúng vậy, đợi chút nữa rồi hỏi.

Hạ Lạc giương cánh chắn cánh cửa sau lưng.

Nếu bây giờ bọn họ không ngăn cản Bối Nhĩ Liên, để cho cô đi vào quấy rầy Hồ Tiên, đợi chút nữa hai người sẽ rất thảm.

Nghĩ tới đây, đầu của cô lại có cảm giác hơi đau.

- Thần thần bí bí.....

Bối Nhĩ Liên co giật khóe miệng, đành phải xoay người rời đi, tính toán chờ một lúc nữa đi hỏi Hồ Tiên.

Hạ Lạc và Hổ Tây không nghe trộm, đàng hoàng đứng gác ở ngoài cửa, nhỏ giọng trò chuyện.

- Buổi chiều, chúng ta sẽ đến thành Áo Ba.

Hổ Tây ngáp một cái, nước mắt chảy ra.

- Thành Áo Ba là tòa thành thứ hai mươi chúng ta đến sau khi rời khỏi thành Huyền Vũ phải không?

Hạ Lạc hồi tưởng lại rồi hỏi.

- Là tòa thành thứ hai mươi mốt.

Hổ Tây vuốt ve đôi cánh màu cam của Hạ Lạc, cảm xúc rất mượt mà và mềm mại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận