Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ - Chương 3455: Lẫn nhau khen nữa vài câu ? (2 càng ). (length: 7835)

"Ta không rõ Tiên Giới có bao nhiêu thế lực, nhưng cái mà cai quản 98 giới hạ đẳng như chúng ta được gọi là Phủ Tây Tiên Tông."
Ánh mắt Hi Nguyệt lộ vẻ sát khí nói.
"Phủ Tây Tiên Tông."
Đôi mắt Mục Lương ánh lên vẻ lạnh lùng, hắn sẽ biến nó thành Quy Thiên Tiên Tông.
Hắn lại hỏi: "Phủ Tây Tiên Tông có bao nhiêu cường giả?"
Hi Nguyệt nhỏ giọng nói: "Cường giả Tiên cảnh hơn ngàn người, Chân Tiên cảnh sáu vị, những ai mạnh hơn nữa thì ta không biết."
"Trên Tiên cảnh còn có Chân Tiên cảnh sao."
Lòng Mục Lương chùng xuống.
Chân Tiên cảnh đã có đến sáu người, vậy chắc chắn còn có đối thủ mạnh hơn nữa, thực lực hiện tại của hắn e rằng không phải đối thủ. Hi Nguyệt liếc nhìn Mục Lương, hỏi: "Các hạ hẳn là có thực lực Chân Tiên cảnh nhỉ?"
Mục Lương khẽ giật mình trong lòng, nét mặt vẫn không đổi, lẽ nào là vì Tiên Huyền Vũ tiến hóa mà khiến thực lực bản thân lại đột phá? Hi Nguyệt tiếp tục nói: "Ta có thực lực Tiên cảnh, nhưng các hạ cho ta cảm giác cường đại hơn rất nhiều, không phải là Tiên cảnh bình thường."
Mục Lương trong lòng vững dạ hơn nhiều, nếu hắn là cảnh giới Tiên kỳ mà lại sở hữu thực lực Chân Tiên cảnh, vậy thì rất thích hợp để giả heo ăn thịt hổ.
"Ngươi định làm gì tiếp theo?"
Hắn ngẩng đầu hỏi.
Mắt Hi Nguyệt lộ sát ý, gằn từng chữ: "Tăng thực lực lên, giết trở về Tiên Giới."
Là một cường giả Tiên cảnh, nàng có lòng kiêu hãnh của mình, nếu không, nó sẽ trở thành tâm ma của nàng cả đời.
"Rất tốt."
Mục Lương khẽ nhíu mày, mục tiêu của hai người có điểm chung.
Cửa Thiên Điện bị đẩy mạnh ra, Tuyết Ngọc cùng Linh Nhi đi vào trong.
"Tiên chủ!"
Tuyết Ngọc vừa thấy Hi Nguyệt, thần sắc trên mặt hoàn toàn ngây dại.
Hi Nguyệt cau mày nhìn về phía nàng, trên mặt như muốn viết "Ta không biết ngươi" vài chữ to, nhưng lại cảm thấy khí tức trên người nàng rất quen thuộc.
"Tiên chủ, ta là Tuyết Ngọc."
Giọng Tuyết Ngọc lộ vẻ kích động.
Nàng không sao ngờ tới được, mình vừa mới rời đi không bao lâu, tiên chủ đã có thể tại chỗ phục sinh.
"Tuyết Ngọc..."
Mắt Hi Nguyệt ánh lên, rất nhanh nhớ lại khối Tuyết Ngọc mà trước kia nàng mang theo. Nàng kinh ngạc hỏi: "Tuyết Ngọc hóa hình rồi sao?"
"Đúng vậy."
Tuyết Ngọc gật mạnh đầu.
Đôi mắt Hi Nguyệt sáng lên, tán thưởng: "Rất giỏi."
"Nếu không có tiên chủ, thì sẽ không có ta bây giờ."
Tuyết Ngọc lắc đầu nói.
Hi Nguyệt mỉm cười: "Không phải, thành tựu của ngươi đều là do nỗ lực của bản thân, ta chỉ dẫn ngươi tới Hoang Cổ chiến trường thôi."
Tuyết Ngọc còn muốn nói gì đó, nhưng nhìn vào mắt tiên chủ, đành ngoan ngoãn gật đầu.
Mục Lương khoanh tay trước ngực, thản nhiên nói: "Có cần ta cho các ngươi không gian riêng không, để hai người tiếp tục khen nhau?"
Môi hồng của Tuyết Ngọc giật giật, lắc đầu: "Không cần đâu, Tiên Đế đại nhân."
Trong lòng Hi Nguyệt nghi hoặc, có quá nhiều vấn đề cần được giải đáp.
Nàng vừa định lên tiếng thì thần hồn từ sâu trong thức hải truyền đến cảm giác xé rách, đau nhức lan ra toàn thân, thứ đau đớn mà ngay cả cường giả Tiên cảnh cũng không thể ngăn cản.
Hi Nguyệt kêu lên thảm thiết, toàn thân toát mồ hôi lạnh, sắc mặt càng thêm khó coi. Thân thể nàng loạng choạng vài cái, suýt chút nữa ngã nhào.
Tuyết Ngọc biến sắc.
Nàng tiến lên đỡ Hi Nguyệt, lo lắng hỏi: "Tiên chủ, sao vậy?"
"Thần hồn nàng có tàn khuyết, đó là di chứng."
Mục Lương thản nhiên nói.
"Phải..."
Hi Nguyệt cười thảm một tiếng.
"Tiên Đế đại nhân, xin giúp tiên chủ."
Mắt Tuyết Ngọc lộ vẻ khẩn cầu.
Mục Lương hơi nhíu mày, từ khi gặp lại Hi Nguyệt, Tuyết Ngọc đã có thêm chút tình cảm biến đổi, không còn Lãnh Băng Băng như trước đây. Hắn bình thản nói: "Cho ta một lý do."
Hi Nguyệt ngẩng đầu: "Tiên Đế muốn đối phó Phủ Tây Tiên Tông đúng không?"
Mắt Mục Lương lóe lên, hắn không ngạc nhiên khi nàng đoán được quyết định của mình, dù sao ở Hạ Giới này, ai muốn trở thành công cụ cho Tiên giới? Hi Nguyệt tiếp tục: "Ta có thể giúp ngươi, ngươi cần ta."
Mục Lương nhìn lên, lạnh nhạt: "Quy thuận Huyền Vũ Đế Quốc, ta có thể chữa lành cho ngươi."
"Được."
Hi Nguyệt không chút do dự. Nàng cũng hiểu rõ, chỉ dựa vào thực lực bản thân, không thể nào chống lại Phủ Tây Tiên Tông.
Mục Lương nghe vậy cười nhạt, giơ tay thi triển Khế Ước Chi Lực, chỉ sau khi ký kết khế ước với Hi Nguyệt mới hoàn toàn yên tâm. Hi Nguyệt không phản kháng, đôi mắt bình thản nhìn hắn.
"Thả lỏng tâm thần."
Mục Lương thản nhiên nói.
"Tốt."
Hi Nguyệt hợp tác.
Mục Lương ngưng tụ Sinh Mệnh Tiên Nguyên và Huyền Vũ Tiên Nguyên, bao bọc Hi Nguyệt hoàn toàn, thấm vào cơ thể để bao bọc thần hồn nàng. Hắn giơ tay vỗ một cái, Thiên Sứ Chi Lệ phẩm chất cao nhất ngưng tụ xuất hiện, tiếp tục bao bọc lấy tiên chủ.
Mệnh Tiên Nguyên làm chủ, Huyền Vũ Tiên Nguyên và Thiên Sứ Chi Lệ phụ trợ, tiến hành chữa trị thần hồn cho tiên chủ. Hi Nguyệt nhắm mắt, cảm thấy thần hồn tê dại, giống như bị điện giật, nhưng cũng không khó chịu.
Mục Lương lấy ra mấy viên Tiên Nguyên quả, luyện lấy tinh hoa hòa tan vào cơ thể tiên chủ.
Thần hồn chưa hoàn chỉnh của nàng dần mọc ra từng chút một, chỉ là càng về sau thì tốc độ tăng trưởng càng chậm.
Thấy vậy, Mục Lương buông tay, bình thản: "Không thể phục hồi hoàn toàn trong một lần, cần chia làm vài lần."
Hi Nguyệt mở mắt, thân thể đã tốt hơn nhiều so với trước, cảm kích: "Ta không vội, có thể từ từ."
Mục Lương liếc nàng, dặn dò: "Muốn thần hồn hồi phục hoàn toàn, ngươi cũng cần tăng thực lực, để kích thích thần hồn phát triển."
Hi Nguyệt gật đầu: "Ta hiểu."
Mục Lương lật tay, lấy ra mấy viên Tiên Nguyên quả: "Mỗi ngày ăn một viên, có tác dụng dưỡng hồn và tăng thực lực."
Tiên Nguyên quả, là trái của Tiên Nguyên Thế Giới Thụ, có hiệu quả thần kỳ với cường giả Tiên cảnh.
Môi hồng của Hi Nguyệt khẽ nhếch, đã hiểu sự trân quý của Tiên Nguyên quả, ngạc nhiên với sự phóng khoáng của Mục Lương.
Mục Lương dường như nhìn thấu ý nghĩ trong lòng nàng, lạnh lùng: "Ngươi tăng thực lực lên, cũng là làm cho Huyền Vũ Đế Quốc mạnh hơn, để sau này có thể tiêu diệt Phủ Tây Tiên Tông."
"Ta hiểu."
Hi Nguyệt vẻ mặt chăm chú gật đầu.
Tuyết Ngọc cũng lộ vẻ cảm kích, càng thêm kính nể Mục Lương. Mục Lương nhìn hai người, lạnh nhạt nói: "Các ngươi cứ nói chuyện đi."
Hắn xoay người rời khỏi Thiên Điện, Linh Nhi liếc nhìn rồi cũng theo sau.
"Két kẹt..."
Cửa Thiên Điện đóng lại.
Tuyết Ngọc nhìn Hi Nguyệt, quan tâm: "Tiên chủ, giờ người thấy thế nào?"
"Ta không sao."
Hi Nguyệt lắc đầu.
Nàng ngẩng đầu nói: "Không cần gọi ta là tiên chủ, cứ gọi tên ta là được rồi."
Tuyết Ngọc lắc đầu, kiên quyết: "Ngài mãi mãi là tiên chủ của ta."
Hi Nguyệt bất đắc dĩ, cũng không muốn sửa cách xưng hô của nàng nữa.
Nàng ngồi xuống, hỏi thẳng: "Huyền Vũ Đế Quốc là gì, sau đại chiến giữa các tiên, ở Hạ Giới còn xảy ra đại sự gì nữa không?"
Tuyết Ngọc bắt đầu kể lại những điều nghe được từ sau khi rời khỏi khởi nguyên bí cảnh, nhưng nàng không rõ nhiều chuyện ở vũ trụ này.
Mắt Hi Nguyệt lóe lên, khẽ thì thầm: "Huyền Vũ Đế Quốc, Tiên Đế nhân tộc, thiên phú này ở Tiên Giới cũng là hiếm có như lông phượng sừng lân, sao lại xuất hiện ở Hạ Giới..."
Nàng nghi ngờ thân phận của Mục Lương, chỉ là không có bằng chứng khác, cũng không thể nào tìm hiểu được, dù sao tất cả chỉ là phỏng đoán. Ps: "2 chương": Xin hãy ủng hộ bằng cách tặng thưởng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận