Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 761: Làm Sao Dẹp Được Cơn Giận Của Thành Chủ Thành Huyền Vũ



- Chỉ cần các ngươi ngoan ngoãn ở trong thành, sẽ không có chuyện gì xảy ra.

Vệ Cảnh đi từng bước về phía trước, lớn tiếng kêu gọi đầu hàng:

- Hiện tại nếu ai ra khỏi thành, vậy thì chỉ có đường chết.

- Các ngươi là ai? Tại sao lại bao vây thành Ngự Thổ chúng ta?

- Đúng vậy, thả cho chúng ta rời đi.

-......

Những âm thanh chất vấn liên tiếp vang lên, lúc đầu chỉ có một, hai người nói, về sau càng ngày càng nhiều người lên tiếng, những câu hỏi này ngày càng có xu hướng lan tràn khắp nơi, có cảm giác sắp sửa không thể khống chế được nữa.

Ầm vang!!

Cầm Vũ nâng tay lên, dưới sự tăng phúc của áo giáp lôi đình, một tia chớp màu tím từ trên trời giáng xuống, đánh nát hơn phân nửa cổng thành Ngự Thổ.

Cổng đá bị phá huỷ, khiến cho nhóm trộm cướp của thành Ngự Thổ kinh hoảng, ngay lập tức lui về phía sau.

- Nếu muốn chết, cứ bước thêm một bước nữa về phía trước.

Cầm Vũ cất tiếng lạnh như băng.

Ào ào ~~

Đám đông náo loạn. Trong mắt dân chúng thành Ngự Thổ chỉ còn sự sợ hãi. Khí thế của cô gái này quá mạnh, không khác gì khí thế phát ra từ trên người Thành chủ đại nhân.

Cầm Vũ mặc áo giáp lôi đình, thực lực của cô đã tương đương với Vũ Thạch.

Thành Phòng Quân càng ngày càng nhiều, bọn họ đã bao vây cổng thành Ngự Thổ không lọt nổi một giọt nước.

Ầm vang!!

Tiểu Huyền Vũ mở rộng miệng phát ra một tiếng tru.

Bên trong thành Ngự Thổ, dân chúng kêu la thảm thiết liên tục, những người thực lực yếu, thậm chí còn ngồi bệt ngay xuống đất, không thể đứng lên nổi.

Ngay sau đó, một bức tường rộng mười mét, cao trăm mét dựng lên từ mặt đất bằng phẳng, bao vây lại thành Ngự Thổ và cả núi lớn xung quanh, hoàn toàn cắt đứt hy vọng chạy trốn của dân chúng trong thành.

Giờ phút này, Thành Ngự Thổ giống như ba ba trong rọ, chỉ có thể để mặc người xâm lược.

- Mục Lương, hành động lần này của chúng ta có phải quá lớn hay không?

Trên Sơn Hải Quan, Nguyệt Thấm Lan nghiêng đầu nhìn về phía Mục Lương vẫn đang bình tĩnh ngồi cạnh cô.

- Chỉ có làm cho bọn họ sợ hãi, mới có thể triển khai bước tiếp theo của kế hoạch.

Mục Lương lạnh nhạt nói.

Nguyệt Thấm Lan xoay người tao nhã ném cho anh một ánh mắt xem thường, rồi lại dịu dàng nói:

- Chỉ cần có Tiểu Huyền Vũ, đã đủ làm cho bọn họ sợ.

Tiểu Huyền Vũ chính là man thú hoang cổ cấp 10, chỉ cần hình thể khổng lồ của nó thôi, cũng đủ khiến cho chín phần chín số dân chúng sợ hãi.

Mục Lương đưa tay vòng qua eo của Nguyệt Thấm Lan, cười sảng khoái rồi nói:

- Ngươi không hiểu, phải hoàn toàn đánh tan phòng tuyến trong lòng bọn họ, mọi chuyện mới có thể giải quyết nhanh chóng được.

Nguyệt Thấm Lan khẽ nhếch môi, cảm thán một tiếng nói:

- Tuy rằng không hiểu, nhưng cảm giác nghiền áp đối phương thực sự khiến người ta thích thú.

- Ai nói không phải đâu.

Mục Lương cười to vài tiếng.

Chỉ cần anh nguyện ý, chôn sống Thành Ngự Thổ cũng chỉ là một ý niệm trong đầu mà thôi.

Nhưng lần này, anh đến đây không phải vì muốn làm cho máu chảy thành sông, mục đích quan trọng nhất mà anh hướng tới bây giờ chính là tối đa hoá lợi nhuận.

.............

Trong Thành Ngự Thổ.

Phủ Thành Chủ, khi Vũ Thạch tận mắt thấy bốn phía dâng lên tường đá, sắc mặt lão nhất thời trở nên cực kỳ khó coi.

Đối phương cũng có Giác Tỉnh Giả có thể khống chế đất đá.

Tim của Vũ Thạch đập dồn dập rất nhanh, đều là Giác Tỉnh Giả khống chế đất đá, nhưng đối phương hiển nhiên mạnh hơn lão rất nhiều.

Lão nhìn tường đá còn cao hơn so với núi, trong lòng lão bắt đầu sợ hãi.

Trong lòng Vũ Thạch phát hỏa, quay đầu liếc nhìn Vũ Điền và Vũ Mộng.

Lão cố nén sát ý, không có dùng một cái tát đập chết bọn họ, vì chính có thể tiếp theo sẽ dùng đến bọn họ.

- Hô...

Vũ Thạch thở sâu, thái độ thành Huyền Vũ rõ ràng là không thể ngồi xuống thương lượng.

Chỉ cần đối phương nguyện ý, san bằng thành Ngự Thổ sẽ rất đơn giản!

Đạp đạp đạp...

- Gia chủ, Man Thú Hoang Cổ tập kích!!

Tiếng bước chân loạn xạ truyền đến, cao tầng gia tộc Vũ thị đều đuổi tới.

Trong những người này, có anh em cũng có anh họ của Vũ Thạch.

- Mắt của ta không có mù.

Khuôn mặt của Vũ Thạch âm trầm trả lời bọn họ một câu.

Một câu nói của lão, khiến cao tầng Vũ thị trong chốc lát đều nghẹn lời, biết hiện tại, tính khí của gia chủ rất dễ nổ tung.

- Khái khái...

Vũ Thiết đánh cây trượng trong tay xuống đất, tư thế uy nghiêm tiến lên trước hỏi:

- Gia chủ, tại sao Man Thú Hoang Cổ vây công thành Ngự Thổ chúng ta?

Lão ta là chú ruột của Vũ Thạch, cũng là người đức cao vọng trọng nhất trong Vũ thị ngoại trừ gia chủ.

Vũ Thạch trầm mặt tức giận nói:

- Chú, đó không phải là đơn thuần Man Thú Hoang Cổ tiến công, sau lưng của nó còn vác thành Huyền Vũ.

- Thành Huyền Vũ?

Một đám cao tầng ngạc nhiên.

- Thành Huyền Vũ... Chẳng lẽ có quan hệ với Thủy Tinh Ngư?

Vũ Thiết trừng lớn cặp mắt đục ngầu hỏi.

- Đúng rồi, Thủy Tinh Ngư là trộm được từ thành Huyền Vũ.

Những người khác trong gia tộc Vũ thị bừng tỉnh đại ngộ, nhớ tới khi Vũ Mộng mang Thủy Tinh Ngư trở về từng nhắc qua, Thủy Tinh Ngư là trộm được từ một tòa thành có tên là Huyền Vũ.

- Chỉ là một con Thủy Tinh Ngư, cần phải bày ra tình cảnh lớn như vậy?

Vũ Thiết, liếc mắt tiểu bối một cái, nghiêng đầu giọng ngưng trọng hỏi:

- Gia chủ, Man Thú Hoang Cổ và Thành Huyền Vũ, ngươi cũng không đối phó được sao?

- Đúng vậy, gia chủ, đánh đuổi thành Huyền Vũ là được rồi!

- Dựa vào thực lực gia chủ, đối phó với thành Huyền Vũ cũng không có vấn đề.

-...

Cao tầng Vũ thị ngươi một câu ta một câu nói, bầu không khí từng bước dễ dàng hơn.

- Gia chủ!

Giọng của Vũ Thiết khàn khàn kêu một tiếng.

- Chú, đó là Man Thú Hoang Cổ cấp10, bảo ta đánh nó như thế nào?

Trong lòng Vũ Thạch vô cùng tức giận, ngón tay lão chỉ về hướng Rùa Đen, rống giận lên tiếng:

- Bảo ta đi chịu chết sao? Vậy thì các ngươi muốn thành Ngự Thổ bị một cước của nó san bằng à?

- Hả... Man Thú Hoang Cổ cấp 10!!

Ngược lại âm thanh hút khí lạnh liên tiếp vang lên, một đám cao tầng Vũ thị trợn to con mắt, kém chút ngồi liệt trên mặt đất.

- Gia chủ, ngài... Ngài không có nói đùa chớ?

Âm thanh của Vũ Phó run lên, ngôn ngữ có hơi lộn xộn.

Hắn là con trai của Vũ Thiết, chỉ là địa vị ở trong gia tộc Vũ thị cũng không cao.

- Ta còn có tâm trạng nói đùa?

Vũ Thạch căm tức mắng hắn một cái.

- Làm sao sẽ...?

Bầu không khí của Phủ Thành Chủ lại ngưng đọng, sắc mặt các cao tầng Vũ thị tái nhợt khó nhìn.

Vũ Thiết run giọng hỏi:

- Vậy một vòng tường đất ngoài thành kia, có thể ngăn cản thành Huyền Vũ bao lâu?

- Tường đất đó là đối phương vây khốn chúng ta, không phải ta làm.

Vũ Thạch khó khăn lắc đầu.

- Bức tường kia lại là thành Huyền Vũ làm...

Thân thể của Vũ Thiết lảo đảo hai bước, mắt lão ta tối sầm lại kém chút ngất đi.

- Trưởng lão!

Vũ Phó vội vàng tiến lên đỡ lấy.

- Ta không sao.

Vũ Thiết run rẩy đứng thẳng người, lão ta nỗ lực hít sâu vài cái, để cho mình tỉnh táo lại.

- Bây giờ, ta đang suy nghĩ làm sao dẹp được cơn giận của thành chủ thành Huyền Vũ, đây mới là chuyện quan trọng nhất.

Vũ Thạch ngửa mặt nhìn Rùa Đen ở xa, mơ hồ có thể nhìn thấy bóng người trên tường thành cao vót.

- Nói như vậy, mọi việc phiền phức, đều là Vũ Mộng và Vũ Điền đưa tới?

Vũ Thiết quay đầu nhìn về phía anh em họ Vũ đang bị giam cầm.

Bạn cần đăng nhập để bình luận