Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1590: Xưởng Chưng Cất Rượu

Tuyết Cơ liền hít một hơi thật sâu, lạnh mặt hỏi:

- Điểm cuối cùng, vì sao không nhớ lời thoại?

- Ta còn chưa học thuộc...

Nam chính xấu hổ cúi đầu xuống.

- Chưa học thuộc?

Tuyết Cơ nghe vậy đôi mắt trừng lớn, kịch bản trong tay cuốn thành ống tròn rồi đập vào đầu nam chính.

Phanh ~~~

Nam chính đỏ mặt không nói lời nào, việc này thực sự rất xấu hổ.

Tuyết Cơ tức quá hoá cười, gằn giọng nói:

- Kịch bản ta đã đưa cho các ngươi bảy, tám ngày rồi, thế mà bây giờ ngươi nói cho ta ngươi còn chưa học thuộc?

- Trước đó ta quá bận.....

Nam chính giải thích.

Hắn vốn dĩ là người của Xưởng May, vài ngày trước được tuyển chọn để quay điện ảnh, nhưng vì công việc trên tay vẫn chưa làm xong cho nên phải hoàn thành mới có thể xin nghỉ phép, cho nên chậm trễ việc học lời thoại.

Tuyết Cơ nghiêm túc nói:

- Ta mặc kệ, trước ngày mai ngươi phải thuộc lời thoại cho ta.

- Vâng, ta nhất định sẽ học thuộc.

Nam chính gật đầu lia lịa, trong lòng nhẹ nhàng thở ra.

Tuyết Cơ quay đầu nhìn về phía nữ chính, nói:

- Nếu như ngươi lại dám đi sai vị trí, ta lập tức đổi người.

- Ta bảo đảm sẽ không có lần sau.

Nữ chính lúng túng gật đầu.

Mục Lương nhìn cảnh tượng này, cảm thán nói:

- Xem ra còn rất nghiêm túc.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã nói:

- Trước đây, Tuyết Cơ rất thích tập luyện kịch bản, bây giờ được đóng phim tự nhiên là nghiêm túc rồi.

- Chúng ta đi qua nhìn một chút.

Mục Lương cất bước đi thẳng tới trước.

Cộp cộp cộp ~~~

Tuyết Cơ nghe được tiếng bước chân nên quay đầu nhìn lại, khi nhìn thấy Mục Lương và những người khác, gương mặt lạnh như băng của cô lập tức biến mất không thấy gì nữa.

- Sao thành chủ đại nhân lại tới đây?

Cô thay đổi khuôn mặt tươi cười, cung kính hành lễ.

Ngoại trừ Nguyệt Thấm Di, những người khác đều nhao nhao cung kính hành lễ với Mục Lương.

- Như thế nào, ta không thể tới sao?

Mục Lương hơi nhướng mày.

- Thành chủ đại nhân nói đùa.

Tuyết Cơ cười ngượng ngùng vài tiếng, mắng thầm ở trong lòng, tại sao thành chủ đại nhân lại nói đùa với nàng?

Khóe môi của Mục Lương hơi nhếch lên, bình tĩnh hỏi:

- Tiến độ quay chụp phim điện ảnh thế nào rồi?

Tuyết Cơ đứng thẳng lưng, nghiêm túc nói:

- Chúng ta vừa mới bắt đầu quay, tiến độ vẫn còn ổn...

- Nửa tháng có thể quay xong chứ?

Mục Lương quay đầu nhìn Bách Biến Ma Nữ.

- Nửa tháng à, như vậy có hơi gấp, nhưng ta có thể thử xem.

Tuyết Cơ nhìn thoáng qua nhóm diễn viên chính.

- Ừ, cố gắng giải quyết trong nửa tháng.

Mục Lương bình tĩnh nói.

Nửa tháng sau hội đấu giá sẽ bắt đầu, đến lúc đó sẽ có rất nhiều người từ những địa phương khác tới đây.

Anh có thể mượn cơ hội này tuyên truyền phim điện ảnh với mọi người, thậm chí đến địa phương khác xây dựng Rạp Chiếu Phim để kiếm tiền.

- Vâng.

Tuyết Cơ lập tức cảm thấy áp lực trên vai nặng hơn rất nhiều.

Mục Lương ôn hoà nói:

- Ta tin tưởng ngươi có thể làm được.

Nguyệt Thấm Lan đi lên trước, ưu nhã nói:

- Dựa vào năng lực của Tuyết Cơ, đúng là có thể làm được.

- Ta có thể.....

Trong lòng Tuyết Cơ thở dài, xem ra lại phải tăng giờ làm việc nữa rồi.

…………

Bên trong Xưởng Chưng Cất Rượu, khu Nhà xưởng, Ngoại Thành, thành Huyền Vũ.

Đồ Lan đang nghiên cứu loại rượu mới.

Cô gia nhập vào thành Huyền Vũ đã hơn nửa tháng, mỗi ngày đều ở tại Xưởng Chưng Cất Rượu, giao tiếp với đủ loại lương thực có thể chưng cất rượu.

Đồ Lan lấy ra một cái bình từ trong phòng tối và đặt nó ở trên bàn gỗ, thuần thục mở nắp bình ra.

Mùi rượu lập tức lan tỏa, hương vị say lòng người, nó có một mùi thơm ngòn ngọt đặc biệt, nếu cẩn thận ngửi thì sẽ phát hiện có mùi hương nhàn nhạt của cây vải.

Đồ Lan hít một hơi thật sâu, mặt mũi tràn đầy say mê, đây là rượu trái cây mới được nàng chưng cất bằng cây vải.

- Thơm quá đi, chắc chắn hương vị sẽ rất tốt.

Cô chẹp miệng, tìm một cái chén không, dùng cồn khử trùng rồi múc rượu trong bình.

Dùng cồn khử trùng, đây là điều mà Mục Lương đã dạy cô.

Đồ Lan cẩn thận lấy chén từ trong bình ra, bên trong chứa nửa chén rượu màu hồng nhạt.

Hai mắt cô tỏa sáng, khuôn mặt mũm mĩm run nhè nhẹ, tiếp đó cúi đầu nhấp một miếng rượu cây vải, nhắm mắt lại tinh tế cảm thụ.

Rượu cây vải vào miệng hơi ngọt, mùi rượu nhàn nhạt khuếch tán ra, hương thơm đặc biệt của cây vải lưu lại rất lâu.

- Dễ uống, ngon thật đấy.

Đồ Lan kinh ngạc và cảm thán không thôi, lập tức ngửa đầu uống cạn số rượu còn lại, nhắm mắt lại lại để thưởng thức.

- Ngươi đang làm cái gì thế?

Một giọng nói bình tĩnh vang lên, đánh thức Đồ Lan đang thưởng thức hương rượu.

Cơ thể của cô run lên, vội vàng quay đầu nhìn về phía sau lưng, thấy Mục Lương, Nguyệt Thấm Lan và những người khác đã đứng ở đây từ bao giờ.

- Thành chủ đại nhân!

Đồ Lan vội vàng khom lưng hành lễ.

- Ừ.

Mục Lương gật đầu.

Đồ Lan thả chén rượu trên tay xuống, cười hỏi:

- Thành chủ đại nhân, đây là rượu vải mà ta mới sản xuất, ngài muốn nếm thử một chút không?

- Được.

Mục Lương cảm thấy hứng thú lên tiếng.

Trong mắt Ly Nguyệt lộ vẻ kinh ngạc, nói khẽ:

- Dùng cây vải chưng cất rượu sẽ dễ uống sao?

- Mới ngửi mùi đã rất thơm rồi.

Nguyệt Thấm Lan mấp máy môi đỏ.

Trong phòng bay đầy mùi rượu, lặng lẽ chui vào mũi mọi người.

- Uống rất ngon.

Đồ Lan nói với vẻ mặt tràn đầy nghiêm túc, nàng cầm chén mới rồi múc một chén từ trong bình rượu, đưa tay tới trước, đỏ mặt nói:

- Thành chủ đại nhân, ngài nếm thử xem.

- Ừ.

Mục Lương tiếp nhận chén, quan sát chất rượu màu hồng nhạt, vị giác bắt đầu nhảy lên.

Anh thử nhấp một miếng, cảm thấy hương vị không tệ lắm, sau đó mới uống thêm hai ngụm nữa.

Rượu trượt xuống cổ họng, trôi thẳng vào bụng, ấm áp cả người.

- Không tệ, là rượu ngon.

Đôi mắt của Mục Lương hơi sáng lên, khen ngợi một câu.

- Ta nếm thử với.

Nguyệt Thấm Lan nhìn về phía Mục Lương.

- Đây.

Mục Lương tiện tay đưa chén rượu tới bên môi cô gái ưu nhã.

Nguyệt Thấm Lan không thèm để ý, há miệng nhấp một ngụm rượu cây vải.

Một ngụm rượu xuống bụng, môi răng tràn đầy hương thơm.

- Hơi ngọt, đúng là uống rất ngon, không thua kém gì rượu trái cây khác.

Nguyệt Thấm Lan gật đầu bình luận.

Nụ cười trên mặt Đồ Lan càng ngày càng tăng, còn có chút tự đắc.

Nguyệt Thấm Lan đưa chén rượu cho cô gái tóc bạc:

- Ly Nguyệt, ngươi cũng nếm thử đi.

- Tốt.

Ly Nguyệt uống hết chỗ rượu còn lại, mím môi thưởng thức hương vị của rượu vải.

Một lát sau, gương mặt xinh đẹp của cô bắt đầu ửng hồng, đôi mắt màu trắng cũng đọng lại chút hơi nước.

Mục Lương dở khóc dở cười, dịu dàng nói:

- Ngươi mới uống một ngụm thôi mà đã say rồi sao?

- Không sao đâu, ta không có say.

Ánh mắt của Ly Nguyệt có chút né tránh.

- Phải không?

Khóe môi của Mục Lương hơi nhếch lên, Ly Nguyệt say nhìn rất hấp dẫn.

Trong mắt của Đồ Lan lộ vẻ mong đợi, nàng hỏi:

- Thành chủ đại nhân, rượu cây vải sẽ được sản xuất số lượng lớn sao?

Cô hy vọng rượu do chính mình chưng cất có thể được nhiều người thưởng thức hơn.

- Có thể.

Mục Lương gật đầu.

Cây vải đã được trồng đại quy mô, sản lượng không ít.

Đồ Lan hưng phấn, trong lòng bất đầu lên kế hoạch quy mô nấu rượu cây vải.

Mục Lương hỏi:

- Những loại rượu khác còn tồn kho bao nhiêu?

Đồ Lan suy nghĩ một chút, đáp lại:

- Bẩm thành chủ đại nhân, tồn kho không còn nhiều, mỗi loại chỉ có khoảng một trăm bình.

Bạn cần đăng nhập để bình luận