Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 305: Cuộc Sống Mới

Mục Lương đưa tay cầm lấy mũ giáp màu xám lạnh trong tay Lê Tuyết, xoay hai vòng nhìn một chút.
Anh gật đầu nhận xét:
- Cũng là linh khí trung cấp, tương đối bình thường.
Lê Nhã nhếch mép một cái, Lá Chắn Bảo Vệ Trái Tim của cô rõ cũng cực kỳ tầm thường.
- Các ngươi còn có muốn biết gì về Thành Huyền Vũ không?
Mục Lương ngắm hai chị em kia.
Lê Nhã hỏi nghi ngờ trong lòng:
- Ta rất tò mò, điểm cống hiến viết trên thông báo là cái gì?
- Điểm cống hiến, ngươi có thể dùng nó mua đồ ăn, mua gia cụ, dược phẩm các loại.
Nguyệt Thấm Lan Lam ưu nhã tiếp lời, giới thiệu:
- Tầng hai Khu vực Trung ương có nhà ăn, ăn một bữa chỉ cần một điểm cống hiến, có thể sẽ được ăn no.
- Tốt như vậy!
Đôi mắt xinh đẹp của Lê Nhã sáng lên.
- Đương nhiên, tác dụng của điểm cống hiến không chỉ nhiêu đó, mấy việc này các ngươi về sau sẽ biết.
Nguyệt Thấm Lan Lam dịu dàng nói.
- Ừm.
Lê Nhã với chị mình liếc nhau.
- Hoan nghênh các ngươi gia nhập Thành Huyền Vũ.
Đôi mắt màu đen của Mục Lương lóe lên tia sáng.
- Hân hạnh làm việc cho Thành Chủ Đại Nhân.
Lê Nhã kéo chị mình khom lưng hành lễ.
Mục Lương nghiêng đầu, ôn hòa nói:
- Thấm Lam, dẫn các cô ấy đến khu nhà ở, ở ngay tầng hai đi!
- Được.
Nguyệt Thấm Lan gật đầu.
Cô ngước mặt lên, mỉm cười với hai chị em này, nói:
- Đi thôi, ta dẫn các ngươi đến chỗ ở.
- Làm phiền rồi.
Trong lòng của Lê Nhã thở phào, cuối cùng cũng được sống những ngày yên ổn sao?
Nguyệt Thấm Lan dẫn hai cô rời khỏi thư phòng, hướng đi ra phía ngoài Phủ Thành Chủ.
- Có thể gọi cô là Nguyệt Chủ đúng không?
Lê Tuyết nhẹ giọng hỏi.
- Có thể.
Nguyệt Thấm Lan cười tươi như hoa.
Tay của Lê Nhã chỉ vào tán cây khổng lồ trên đỉnh đầu, hiếu kỳ hỏi:
- Nguyệt Chủ, đó là cây gì vậy?
Nguyệt Thấm Lan ôn nhu giới thiệu:
- Trà Thụ Tinh Thần, Thánh Thụ Thành Huyền Vũ.
- Trà Thụ Tinh Thần.
Lê Nhã từ từ gật đầu, bước nhanh hơn đuổi kịp Nguyệt Thấm Lan.
Ba người đi tới tầng hai Khu vực Trung ương, đi tới bên trái tầng hai, nơi đó có một cái sân riêng.
Trên đường, Lê Nhã và chị mình tò mò đánh giá cảnh vật xung quanh.
- Mẹ, ngươi đang đi đâu ấy?
Trên bầu trời, Nguyệt Phi Nhan mặc Khôi Giáp Chu Tước bay lượn trên trời.
Nguyệt Thấm Lan ngẩng đầu, thuận miệng đáp:
- Dẫn các cô ấy đến chỗ ở.
- Bọn họ là ai vậy?
Nguyệt Phi Nhan rung rung cánh, treo lơ lửng trên bầu trời.
Cô gái tóc đỏ đang quan sát hai người này, suy đoán thân phận của họ.
Đồng thời Lê Tuyết và em gái cũng đang quan sát cô gái tóc đỏ, vì bị Khôi Giáp Chu Tước trên người cô ấy hấp dẫn.
- Đó là linh khí cao cấp!
Trong lòng Lê Tuyết suy đoán.
- Linh Khí Sư mới tới, sau này chính là đồng nghiệp của chúng ta.
Nguyệt Thấm Lan giới thiệu.
- Hả, Linh Khí Sư sao?
Nguyệt Phi Nhan kinh ngạc nói.
Chân mày của Nguyệt Thấm Lan run một cái, tức giận nói:
- Sao ngươi lại nhiều chuyện như thế?
- Ta biết rồi, ta đi tuần tra.
Nguyệt Phi Nhan cũng phất tay một cái, đập cánh rời khỏi Khu vực Trung ương.
- Nguyệt Chủ, vị mới vừa kia là con gái của cô?
Lê Nhã nhịn không được hỏi.
- …
Nguyệt Thấm Lan im lặng một lúc, bình tĩnh gật đầu:
- Ừm, con gái của ta.
- Nguyệt Chủ không giống người đã có con, nhìn vào trông cô còn rất trẻ.
Lê Tuyết kinh ngạc nói.
- Đúng vậy, dáng vẻ không giống hơn ba mươi tuổi.
Lê Nhã đồng ý nói.
- …
Cái trán của Nguyệt Thấm Lan nổi đầy gân xanh.
Cô nghiêng đầu lại, duy trì điểm tao nhã cuối cùng, híp mắt nói:
- Thảo luận tuổi của người khác là chuyện rất mất lịch sự.
Nếu như là người khác được khen như vậy, có thể sẽ rất vui vẻ, có thể cô thực sự rất trẻ.
- A, xin lỗi, thực sự xin lỗi.
Lê Nhã xấu hổ, ấn đầu chị gái, vội vã khom lưng xin lỗi.
Hai chị em nói xin lỗi xong đứng thẳng lưng lên, trên mặt cười có chút xấu hổ.
- Được rồi, đi nhanh đi, thì ở phía trước.
Con mắt màu xanh nước biển của Nguyệt Thấm Lan hiện lên một tia sáng, cô xoay người tiếp tục đi về phía trước.
Hai chị nhìn vào mặt nhau, dí dỏm lè lưỡi, bước nhanh đuổi theo cô ấy.
Lê Tuyết theo sát sau lưng Nguyệt Thấm Lan, nhịn không được hỏi:
- Nguyệt Chủ, khôi giáp của con gái cô mặc là linh khí cao cấp đúng không?
- Ừm, đúng vậy.
Nguyệt Thấm Lan thuận miệng đáp.
Lê Nhã kinh ngạc hỏi:
- Thành Huyền Vũ có Linh Khí Sư cao cấp?
- Đúng, thành Huyền Vũ có Linh Khí Sư cao cấp.
Nguyệt Thấm Lan dừng bước trước một tòa nhà nhỏ, quay đầu lại nói:
- Hơn nữa các ngươi cũng đã gặp mặt người này rồi!
- Đã gặp mặt?
Lê Nhã chớp chớp con mắt màu xám.
Là hộ vệ dẫn chúng ta đi vào?
- Thành Chủ Đại Nhân?
Lê Tuyết do dự hỏi.
- Không sai.
Nguyệt Thấm Lan đẩy ra cổng căn nhà trước mặt, bước vào trong.
- Thành Chủ Đại Nhân lại là Linh Khí Sư cao cấp!
Lê Nhã kinh ngạc lên tiếng.
Linh Khí Sư cao cấp lại trẻ như thế?
Khóe miệng của Nguyệt Thấm Lan mỉm cười, kéo lại sự chú ý của hai cô:
- Nơi đây chính là chỗ ở sau này các ngươi, một căn nhà có hai phòng ngủ, một phòng khách, một phòng bếp, một phòng vệ sinh.
- Căn nhà lớn như vậy đều cho chúng ta ở sao?
Lê Tuyết lần thứ hai giật mình.
Cô nhìn quanh nhà, mặc dù không rộng lắm, nhưng đối với cuộc sống hai người vậy là đủ rồi.
Tuy nói là hai phòng, nhưng là hai căn phòng rất độc lập, bên trong vắng vẻ, tường bằng phẳng, cửa sổ cũng là cửa sổ pha lê.
- Ừm, đây là nhà của các ngươi.
Nguyệt Thấm Lan bình tĩnh gật đầu.
Cô tiếp tục nói:
- Sau đó, sẽ có người mang Phiếu điểm cống hiến đến cho các ngươi, bây giờ, sẽ ứng trước lương một tháng cho các ngươi, có thể dùng điểm đi đổi đồ dùng trong nhà trở về trang trí căn nhà.
- Phiếu điểm cống hiến?
Lê Tuyết cảm thấy kinh ngạc.
Nguyệt Thấm Lan giới thiệu sơ qua:
- Chính là tờ giấy ghi chép điểm cống hiến, sử dụng điểm cống hiến đều cần dùng đến.
- Đã hiểu.
Lê Tuyết chớp chớp nhạt con mắt màu tím, trong lòng có chút chờ mong cuộc sống mới.
- Được rồi, các ngươi nghỉ ngơi trước đi, giữa trưa ta lại tới.
Nguyệt Thấm Lan xoay người rời khỏi, để lại hai cô gái đắm chìm trong mừng rỡ ở trong sân.
Sau mười mấy phút.
Nguyệt Thấm Lan trở lại Phủ Thành Chủ, đến thư phòng tìm Mục Lương.
- Sắp xếp xong rồi?
Mục Lương nhấp miếng trà nóng.
- Ừm, các cô ấy đều đang rất vui vẻ.
Nguyệt Thấm Lan đặt tay lên trên vai Mục Lương, nhẹ nhàng bóp lấy.
- Ừm, dù sao đãi ngộ như vậy cũng không tính kém.
Khóe miệng của Mục Lương nhếch lên, giơ tay lên vỗ vào bàn tay ngọc trên bả vai.
- Đủ lực, cảm giác rất tốt.
Trong cặp mắt màu lam của Nguyệt Thấm Lan có ánh sáng lóe lên.
Mỗi ngày đều có đủ nước dùng, đây chính là điều đầu tiên có thể hấp dẫn rất nhiều người gia nhập vào Thành Huyền Vũ, chớ đừng nhắc tới 300 điểm cống hiến với một căn phòng miễn phí.
- Không biết có còn Linh Khí Sư khác lại tới ứng hay không?
Mục Lương đang nhắm mắt lại hưởng thụ.
- Linh Khí Sư cũng không phải người bình thường trên đường phố, nào có nhiều như vậy, chớ đừng nhắc tới Linh Khí Sư trung cấp.
Nguyệt Thấm Lan ưu nhã liếc mắt.
- Cũng đúng.
Mục Lương cảm thấy rất buồn cười.
- Đúng rồi, ngươi muốn sắp xếp cho hai người bọn họ làm việc gì?
Nguyệt Thấm Lan tò mò hỏi.
- Ta dự định xây xưởng mới, chuyên môn chế tác linh khí, sẽ giao cho hai cô ấy hai phụ trách.
Giọng của Mục Lương thản nhiên nói.
- Xưởng Linh khí sao? Chế tạo linh khí gì?
Động tác trên tay của Nguyệt Thấm Lan chậm lại một chút.
- Còn chưa nghĩ ra, ngươi dẫn các cô ấy ăn xong cơm trưa lại tới tìm ta.
Mục Lương nhắm mắt nghỉ một chút.
- Ừ.
Nguyệt Thấm Lan chậm chạp rời đi, đã bảo người khác mang Phiếu điểm cống hiến tới tầng hai Khu vực Trung ương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận