Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1197: Đại An Ti Thăng Cấp



- Để cho cô ấy tiến vào.

Mục Lương thuận miệng lên tiếng.

- Vâng.

Âm thanh của tiểu hầu gái vang lên, cửa thư phòng bị đẩy ra.

Đại An Ti mặc khôi giáp đi vào, nâng tay cúi chào Mục Lương:

- Đại nhân, ta có việc cần báo.

- Chuyện gì lại khiến người gấp gáp từ Sơn Hải Quan trở về đây vậy?

Mục Lương bình thản hỏi.

Bình thường nếu ba ải cứ điểm có chuyện, đều báo cáo với khu Trung Ương thông qua Trùng Cộng Hưởng.

- Khu vực gần thành Huyền Vũ xuất hiện hư quỷ!

Đại An Ti nghiêm mặt nói.

Mục Lương gõ ngón tay lên mặt bàn, sau đó nâng tay ra hiệu:

- Tiếp tục nói.

- Gần Thiên Môn Lâu xuất hiện tám con hư quỷ, trong đó thực lực mạnh nhất là cấp bảy. Cao Thao xuống nước xem xét, thiếu chút nữa đã gặp chuyện không may, may mà có thánh thú ra tay...

Đại An Ti đem miêu tả chuyện vừa diễn ra ở Thiên Môn Lâu.

- Ta đã biết, các ngươi làm tốt lắm.

Mục Lương cụp mắt suy tư.

Gần nhất hư quỷ xuất hiện càng ngày càng nhiều, phụ cận ba căn cứ trung chuyển, cũng đều truyền đến tin tức có hư quỷ xuất hiện.

Phương hướng Ốc Đảo đi tới, cũng nhìn thấy mấy con hư quỷ, đây là Bạch Trạch và Hạ Khoa Phu truyền tin tức quay lại.

- Hư quỷ càng ngày càng nhiều.

Trong mắt Nguyệt Thấm Lan có chút ưu sầu.

- Có ta ở đây, không có việc gì.

Mục Lương vỗ tay cô gái tao nhã. Khuôn mặt xinh đẹp của Nguyệt Thấm Lan ửng đỏ, Đại An Ti vẫn còn ở đây đó.

- Có Rồng Biển, Thiên Môn Lâu sẽ rất an toàn, đừng tuỳ tiện đi xuống biển.

Mục Lương dặn dò.

- Vâng.

Đại An Ti cung kính gật đầu.

Cô vẫn giữ nguyên tình trạng mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, không dám nhìn tới động tác của Mục Lương và Nguyệt Thấm Lan.

- Trở về đi.

Anh khoát tay áo.

- Vâng.

Đại An Ti nâng tay cúi chào, xoay người chuẩn bị rời đi.

- Từ từ, ngươi sắp đột phá ư?

Mục Lương gọi cô lại.

- Đúng vậy, nhưng vẫn chưa đột phá được...

Đại An Ti thở dài.

- Lại đây.

Mục Lương đưa tay ngưng tụ ra một đoàn nguyên tố sinh mệnh. Đại An Ti lộ ra vẻ mặt đầy kích động, cô bước nhanh tới gần anh.

Mục Lương vung tay lên, nguyên tố sinh mệnh dừng ở trên đầu cô gái tóc băng.

Tinh thần Đại An Ti chấn động, cô vội vàng nhắm lại đôi mắt đẹp, cảm nhận nguyên tố sinh mệnh biến hóa trong cơ thể. Nguyên tố sinh mệnh lan tràn như nước, bị thân thể của cô hấp thu.

- Cô ấy đột phá rồi!

Nguyệt Thấm Lan kinh ngạc nói.

Mục Lương ôn hoà nói:

- Đột phá một cảnh giới nhỏ mà thôi.

Nguyệt Thấm Lan trắng mắt liếc Mục Lương một cái, tao nhã nói:

- Lại đột phá thêm một lần, cô ấy đã là cao thủ cấp tám.

Mục Lương cười cười, chiến lực cao cấp của thành Huyền Vũ càng ngày càng nhiều rồi.

Đại An Ti nhắm chặt đôi mắt đẹp, khí tức trên người càng ngày càng mạnh lên.

Qua vài phút, khí tức đã kéo lên tới cực hạn, cuối cùng củng cố ở cấp bảy đỉnh.

- Vù vù hô…

Đại An Ti thở dài một hơi, bên trong đôi mắt màu băng hiện lên một ánh sao.

Cô hưng phấn nói:

- Thật tốt quá, cuối cùng ta cũng đột phá rồi!

- Tĩnh khí ngưng thần, củng cố cảnh giới một chút.

Mục Lương lạnh nhạt nói.

- Vâng.

Đại An Ti thầm rùng mình, vội vàng tĩnh tâm lại.

Cô xoay người cảm kích nói:

- Cám ơn thành chủ đại nhân!

- Ừm, trở về đi.

Mục Lương cụp mi mắt.

- Vâng.

Đại An Ti lui về phía sau hai bước, vui vẻ rời khỏi thư phòng.

…………

Vù vù hô…

Trên trời cao, Ưng Lửa đang dang cánh bay về phía trước.

Bên trong khoang thuyền ngọc lưu ly được cố định sau lưng nó, ba người Hạ Lạc, Nguyệt Phi Nhan, Thái Khả Khả đang chơi đấu địa chủ. Lần này ra ngoài, ba người các cô dẫn đội, còn có mười hai lính Không Quân đi cùng.

- Ba tấm chín.

Nguyệt Phi Nhan kích động ném ra tấm thẻ trong tay.

Đôi mắt đẹp của Hạ Lạc lưu chuyển, cô cũng ra bài.

- Chín!

Thái Khả Khả tuỳ tiện tung ra một tấm bài trong tay.

Đôi mắt đẹp màu cam của Hạ Lạc vừa chuyển, cô tung ra bốn lá bài tẩy:

- Bốn tấm hai.

- Vừa mới bắt đầu, đã ra bom rồi sao?

Thái Khả Khả và Nguyệt Phi Nhan đồng thời trừng lớn đôi mắt đẹp.

- Hì hì, có muốn thôi hay không?

Hạ Lạc cong lên khóe môi, hai cánh sau lưng cô nhẹ nhàng đong đưa.

Cô gái tóc hồng và Thái Khả Khả liếc nhau, sau đó đồng loạt lắc đầu.

- Không, ngươi tiếp tục ra bài đi.

Nguyệt Phi Nhan bĩu môi.

- Ta sẽ thắng.

Hạ Lạc vui cười một tiếng, sau đó buông tất cả bài trong tay mình ra.

- Hả?

Nguyệt Phi Nhan duyên dáng gọi to một tiếng, tại sao nhanh vậy đã xong rồi?

- Chúng có thể ghép lại được mà.

Hạ Lạc trong trẻo cười nói.

Thái Khả Khả chớp chớp con mắt xanh ngọc bích, tán thưởng:

- Ngươi thật may mắn.

- Chơi lại đi.

Nguyệt Phi Nhan không cam lòng nói.

Hạ Lạc ôn nhu nói:

- Chúng ta nên dừng lại thôi, rất nhanh sẽ tới thành Băng, nên chuẩn bị trước một chút.

- Vậy chờ lúc rời khỏi thành Băng, chúng ta lại tiếp tục đánh.

Nguyệt Phi Nhan đứng lên nói.

Cô vẫn hiểu chuyện gì quan trọng hơn.

Du du du…

Ưng Lửa phát ra tiếng kêu thật to, phía trước đã là thành Băng.

Hạ Lạc ôn nhu nói:

- Đại nhân Mục Lương nói, phải đón được Mai Sa Khoa ở thành Băng, mang về thành Huyền Vũ.

- Ta nhớ rõ.

Nguyệt Phi Nhan gật đầu.

Sau đó không lâu, đường chân trời xuất hiện một toà thành lớn, đây là mục tiêu đầu tiên của chuyến hành trình này.

Ưng Lửa xoay quanh một vòng ở bên ngoài thành Băng, cuối cùng đáp xuống ngoài thành ở cách đó không xa.

Đạp đạp đạp…

Cửa Thành Băng mở ra, Băng Lai Khắc mang theo thủ vệ sải bước đi tới.

- Cuối cùng cũng đến rồi!

Băng Lai Khắc tới gần Ưng Lửa.

Từ mấy ngày hôm trước, hắn đã trở lại thành Băng, tính theo thời gian chắc cũng tới lúc thành Huyền Vũ mang khôi giáp đến đây. Nguyệt Phi Nhan, Thái Khả Khả và Hạ Lạc từ trên lưng Ưng Lửa đi xuống, lính Không Quân đi theo phía sau.

Bọn họ nâng lên một cặp khôi giáp và một rương vũ khí, sau đó chỉnh tề đặt trên mặt đất.

- Băng Lai Khắc các hạ, khôi giáp và vũ khí đều đã mang đến.

Nguyệt Phi Nhan ôm hai tay đặt trước người, đứng ngay cạnh khôi giáp và vũ khí.

Hai tròng mắt Băng Lai Khắc tỏa sáng, trong sáng nói:

- Tốt lắm, vất vả cho các hạ rồi, tới đây có thể giao khôi giáp và vũ khí giao cho ta.

- Chờ một chút, chúng ta nên kết toán công bằng trước đã.

Nguyệt Phi Nhan cất giọng trong trẻo nhưng lạnh lùng nói.

Trên mặt Băng Lai Khắc tắt hẳn nụ cười, hắn trầm giọng hỏi:

- Các hạ lo lắng ta sẽ ăn không sao?

- Lúc trước khi giao dịch đã nói rõ ràng rồi. Khi giao hàng sẽ thanh toán nốt, chỉ là giao phí vận chuyển hàng hoá.

Vẻ mặt Nguyệt Phi Nhan không thay đổi, cô lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn.

Sắc mặt Băng Lai Khắc đen lại, trong lòng hắn đang âm thầm tính toán điều gì đó.

Hắn đưa mắt nhìn Ưng Lửa thật lớn, cảm nhận khí tức cấp chín do nó phát ra, từ thể xác và tinh thần đều sinh ra kiêng kị, chỉ có thể đánh mất ý tưởng vừa nảy ra trong đầu.

Băng Lai Khắc vung tay lên. Thuộc hạ của hắn đi lên phía trước, sau đó buông túi tinh thạch hung thú xuống, cởi bỏ dây buộc miệng túi để lộ tinh thạch hung thú ra ngoài. Cô gái tóc hồng đưa tay nâng lên, binh lính sau lưng hiểu ý, bọn họ đi lên phía trước, bắt đầu kiểm kê số lượng tinh thạch hung thú.

-....

Băng Lai Khắc kiên nhẫn chờ.

Đạp đạp đạp…

Nơi cổng thành, Mai Sa Khoa vác trên lưng một cái bình ngọc lưu ly thật lớn đi ra, tới gần đám người Nguyệt Phi Nhan.

Bạn cần đăng nhập để bình luận