Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1286: Đừng Có Đứng Thẫn Thờ Ở Đó Nữa, Mau Bắn Đi!



Trong thư phòng, Mục Lương ngồi ở trên long ỷ, thuận tay ôm Nguyệt Thấm Lan vào lòng.

Gương mặt xinh đẹp của Nguyệt Thấm Lan ửng đỏ, nhưng cô vẫn cố gắng nói đến chính sự:

- Mục Lương, ngươi biết chuyện của thành Bắc Hải rồi chứ?

- Ừ, nói cho ta nghe cái nhìn của ngươi đi.

Mục Lương rũ mắt nhìn mái tóc dài màu xanh nước biển của Nguyệt Thấm Lan, ngửi được một hương thơm nhàn nhạt.

Cô nghiêng người sang một bên, hai tay khoác lên trên bờ vai của Mục Lương, mười ngón vòng qua cổ của anh rồi giao nhau, ưu nhã nói:

- Mục Lương, hơn ba ngàn người mà thôi, thành Huyền Vũ vẫn còn chỗ cho bọn họ sinh sống, hơn nữa đây cũng không tính là chuyện xấu, ngược lại có thể mở rộng thành Huyền Vũ....

Ánh mắt của Mục Lương thoáng qua ý cười, anh nhìn chăm chú vào cô gái ưu nhã, suy nghĩ của cô cũng giống như của mình.

Nguyệt Thấm Lan chớp chớp đôi mắt màu xanh nước biển, giận dỗi nói:

- Mục Lương, ngươi có đang nghe ta nói chuyện không vậy?

- Đương nhiên là có chứ.

Mục Lương cười một tiếng.

Anh siết chặt vòng tay rồi dịu dàng nói::

- Ta và ngươi có cùng suy nghĩ.

Bối Vi Nhân là cao thủ cấp 8, chỉ vẻn vẹn điểm này thôi cũng đủ để cho bọn họ lưu lại rồi.

Huống chi bên trong thành Bắc Hải còn có rất nhiều người thợ thủ công lành nghề biết chế tác khôi giáp, đây là thứ mà thành Huyền Vũ cần.

Trên mặt của Nguyệt Thấm Lan tăng thêm một chút ý cười, ưu nhã nói:

- Vậy ta đi sắp xếp, khi nào bọn họ đến thì sẽ cho ở tạm ở Ngoại Thành trước, chờ thủy triều Hư Quỷ đi qua thì lại dọn đến Vệ Thành.

- Đúng rồi, còn một việc, phải mau chóng chuẩn bị bí dược chữa thương và đồ ăn.

Mục Lương thuận miệng đề ra một câu.

- Ta biết rồi, ngươi yên tâm đi.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã gật đầu.

- Ừ, lúc nào ngươi làm việc cũng khiến ta yên tâm.

Mục Lương cười một tiếng.

Nguyệt Thấm Lan cúi đầu quan sát khuôn mặt của anh, dịu dàng nói:

- Nhìn ngươi trông có vẻ mệt mỏi, có muốn chợp mắt một lúc không?

Mục Lương lắc đầu:

- Không cần đâu, có thể một chút nữa ta còn phải đến Sơn Hải Quan.

Ai cũng không biết đợt thủy triều Hư Quỷ tiếp theo sẽ tới vào lúc nào, có thể là một tiếng hay hai tiếng, cũng có thể là một giây sau, cho nên không thể buông lỏng cảnh giác.

Trong đôi mắt xanh của Nguyệt Thấm Lan toát ra sự đau lòng, cô đứng dậy muốn xoa bóp vai cho Mục Lương.

- Đừng nhúc nhích, để ta ôm một lúc đi.

Mục Lương mỉm cười, hai tay ôm Nguyệt Thấm Lan lại siết chặt hơn.

Được.

Đôi mắt xanh của cô lấp lánh, không cử động, yên lặng nghe tiếng tim đập của người đối diện.

Không biết qua bao lâu, có tiếng gõ cửa truyền tới.

Giọng nói của Vệ Ấu Lan vang lên:

- Thành chủ đại nhân, Sơn Hải Quan truyền đến tin tức, Hư Quỷ lại công thành....

- Xem ra ta lại phải đi nữa rồi.

Mục Lương thở dài một hơi rồi cười khổ, bất đắc dĩ buông tay ra.

- Chỉ cần vội vàng qua mấy ngày này thì mọi thứ sẽ sẽ ổn thôi.

Nguyệt Thấm Lan cũng bất đắc dĩ nói.

Hai chân cô chạm đất, giơ tay chỉnh sửa cổ áo của Mục Lương.

- Chờ ta trở lại.

Anh cúi đầu lưu lại một nụ hôn ở trên trán Nguyệt Thấm Lan sau đó xoay người rời đi thư phòng.

Được, ta chờ.

Nguyệt Thấm Lan bĩu môi như một đứa bé, trong lòng có chút vắng vẻ.

………….

Ngoại Thành, Sơn Hải Quan.

Cầm Vũ đã mang theo ba ngàn tân binh đến, bọn họ sẽ do các lão binh Sơn Hải Quan dẫn dắt, chuẩn bị chống cự đợt thủy triều Hư Quỷ tiếp theo.

Đại An Ti kinh ngạc hỏi:

- Đại nhân Cầm Vũ, ngươi mang ba ngàn tân binh đến đây, vậy quân doanh còn có người sao?

Cô đã quen gọi Cầm Vũ là đại nhân, đây là thói quen từ lúc hai người vẫn còn ở thành Sơn.

Cầm Vũ nhẹ nhàng đáp:

- Quân doanh vẫn còn để lại năm trăm tên Thành Phòng Quân lưu thủ, đủ để ứng đối các sự kiện khẩn cấp.

- Vậy là tốt rồi.

Đại An Ti chậm rãi gật đầu.

Cầm Vũ ngắm nhìn bốn phía, nghi ngờ hỏi:

- Thành chủ đại nhân đang ở đâu?

Đại An Ti thuận miệng giải thích một câu:

- Thành chủ đại nhân có việc nên về Nội Thành một chuyến rồi.

Cô chợt dừng lại một chút, sau đó nói tiếp:

- Nhưng ta đã liên lạc khu Trung Ương, chắc thành chủ đại nhân sắp đến rồi.

Đợt thủy triều Hư Quỷ mới đang kéo đến, số lượng Hư Quỷ cấp cao rất nhiều, nếu như Mục Lương không ra tay thì Thành Phòng Quân sẽ không thể đối phó nổi, lúc đó sẽ tạo thành thương vong rất nghiêm trọng.

Kiệt kiệt kiệt ~~~

Một rừng Hư Quỷ tiến đến gần Rùa Đen, số lượng Hư Quỷ cấp cao trên không trung đã vượt qua con số năm ngàn.

Đôi mắt xanh của Cầm Vũ thoáng qua một tia hồ quang điện, lúc này, cô rất nóng lòng muốn giết chết đám Hư Quỷ này.

Cô đã ở quân doanh gần hai ngày, nhưng không có Hư Quỷ nào vượt qua tường thành, cho nên cô cũng không có cơ hội đối đầu trực diện với bọn chúng.

Đông đông đông ~~~

Trống trận ngừng nghỉ hơn hai giờ lại bị gõ vang lần nữa, gấp rút mà vang dội.

- Đánh!!

Đại An Ti phất tay ra lệnh.

- Tấn công!

Thành Phòng Quân đồng thanh hô to, giơ nỏ quân dụng trong tay lên và bắt đầu vòng ngắm bắn thứ nhất.

Rầm rầm rầm ~~~

Linh khí đại pháo và cự nỏ lần lượt được kích hoạt, đạn pháo và tên nỏ thô to được bắn ra, đánh giết một số lượng lớn Hư Quỷ.

Hầu hết những tân binh đều lần đầu tiên đối mặt với Hư Quỷ, không ít người cảm thấy sợ hãi, còn có tân binh sợ tới mức không dám cử động.

Lão binh phòng thủ tam quan cứ điểm không nhìn được, sốt ruột thúc giục:

- Đừng có đứng thẫn thờ ở đó nữa, mau bắn đi!

- Ta, ta...

Tân binh sợ hãi co rúm lại, lúc này bàn tay giơ nỏ quân dụng run lẩy bẩy.

- Ngươi cái gì mà ngươi?

Lão binh trợn mắt nhìn, phẫn nộ nói:

- Ngươi đừng quên, người nhà của ngươi đều còn ở trong thành, không đánh lui Hư Quỷ thì bọn hắn sẽ gặp nguy hiểm.

Tân binh rùng mình một cái, nhớ tới người thân và con cái ở nhà, cuối cùng cắn răng giơ nỏ quân dụng lên, bắt đầu công kích Hư Quỷ.

- Giết! Lũ Hư Quỷ chúng mày đi chết đi!!

Cảnh tượng như vậy cũng không hiếm thấy, đây cũng là lúc tân binh bắt đầu lột xác.

Cầm Vũ ngẩng đầu lên, khôi giáp Lôi Đình trên người loé lên tia sáng màu tím, trên áo giáp có hồ quang điện màu tím nhảy lên.

- Ầm ~~~

Cô cử động, cả người mang theo tia chớp màu tím nhảy lên cao, tia chớp tím cắt ngang bầu trời, nhẹ nhàng đánh giết một lượng lớn Hư Quỷ.

- Mạnh quá!!

Mai Sa Khoa líu lưỡi, hiển nhiên là bị chấn động bởi sức mạnh của Cầm Vũ.

- Có thể làm Phó quân trưởng thì tất nhiên là thực lực sẽ không kém.

Già Lạc thuận miệng trả lời một câu, thu hồi ánh mắt nhìn về phía Cầm Vũ, chuyên tâm đánh giết Hư Quỷ.

Chờ đến lúc Mục Lương đi tới Sơn Hải Quan thì trên mặt đất đã có vô số thi thể Hư Quỷ nằm la liệt, đa số bị cháy đen, tất cả đều bị Cầm Vũ dùng tia chớp tím đánh chết.

Bây giờ, Cầm Vũ đã là cường giả cấp 8 đỉnh phong, sau khi mặc khôi giáp Lôi Đình thì thậm chí có thể chiến đấu ngang ngửa với Hư Quỷ cấp 9.

Sự xuất hiện của Mục Lương lập tức ảnh hưởng tới chiến cuộc.

Nửa giờ sau, đợt Hư Quỷ lần này lại bị tiêu diệt không chừa một mống.

- Mọi người tu chỉnh một chút, nhanh chóng bổ sung thể lực.

Giọng nói bình tĩnh của Mục Lương vang lên trước tam quan cứ điểm.

- Rõ!!

Đại An Ti và Cầm Vũ đồng thanh đáp lại.

Bạn cần đăng nhập để bình luận