Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 2195: Thu Thuế Qua Đường. Cô Lập.



Nguyệt Thấm Lan trợn trắng mắt.

- Ha ha ha ~~~

Mễ Nặc và những người khác bật cười bởi màn trình diễn của cô gái tóc đỏ.

Mễ Nặc vui cười nhận đồng nói:

- Chị Phi Nhan có thể đi diễn kịch nha, rất có năng khiếu.

- Đi diễn nữ phụ ngốc nghếch.

Ngải Lỵ Na gật đầu nhận đồng.

Nguyệt Phi Nhan phản bác:

- Ai nói nữ phụ nhất định là kẻ ngốc chứ?

- Người khác thì ta không biết thế nào, nhưng ngươi thật sự thích hợp diễn nữ phụ ngốc nghếch.

Nguyệt Thấm Lan nhận đồng nở nụ cười.

Nguyệt Phi Nhan đứng lên, hai tay chống nạnh nói:

- Đáng ghét, ta mà đi diễn thì cũng phải là nữ chính, một người phụ nữ vừa xinh đẹp vừa thông minh.

Hồ Tiên nghe vậy che miệng cười hồi lâu, đuôi hồ ly lắc lư khuyên bảo:

- Nghe lời, loại nhân vật này không thích hợp ngươi đâu.

- Các ngươi đều bắt nạt ta.

Nguyệt Phi Nhan ủy khuất nói.

Nguyệt Thấm Lan nín cười, xua tay trấn an:

- Được rồi, ngươi thông minh nhất, ngươi lợi hại nhất.

- Đó là chuyện đương nhiên.

Nguyệt Phi Nhan thở phì phò ngồi xuống, cầm đùi gà cắn mạnh.

Những người khác nhìn nhau cười, bầu không khí nhà ăn rất vui sướng.

Lạc Bố Lạc Nhi phồng miệng nhai thức ăn, nhìn các cô gái cười nở hoa, khuôn mặt hiện lên vẻ nghi ngờ.

Mễ Nặc đột nhiên nói:

- Đúng rồi, sinh nhật của Mục Lương sắp tới, các ngươi biết không?

- A, sinh nhật của Mục Lương?

Đôi mắt hồng nhạt của Ngải Lỵ Na sáng lên.

Mễ Nặc gật đầu nói:

- Đúng vậy, trước đây Mục Lương từng nói với ta.

- Hình như sắp tới rồi.

Nguyệt Thấm Lan chậm rãi gật đầu.

Nguyệt Phi Nhan thả đùi gà vào chén, chớp mắt rồi hỏi:

- Vậy chúng ta có nên chuẩn bị quà sinh nhật không?

Mễ Nặc nghiêm mặt nói:

- Đương nhiên là phải chuẩn bị rồi, sinh nhật của quốc vương rất quan trọng, còn phải mở tiệc chiêu đãi mới được.

Nguyệt Thấm Lan đặt đũa xuống, ưu nhã nói:

- Đúng vậy, đây là sinh nhật lần đầu tiên sau khi Mục Lương trở thành quốc vương, cần phải chúc mừng thật long trọng.

- Ừm, nên chuẩn bị thật tốt.

Hồ Tiên gật đầu nhận đồng.

Hai tay của Hi Bối Kỳ chống cằm, suy tư nói:

- Không biết ta nên chuẩn bị món quà sinh nhật gì đây...?

- Ta cũng không biết nên tặng cái gì?!

Ngải Lỵ Na vò đầu, đồng dạng cảm thấy sầu khổ.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã nói:

- Có tâm ý là được rồi.

Cô ăn hết thức ăn trong chén, chuẩn bị trở về thư phòng viết kế hoạch cho sinh nhật của Mục Lương.

Ngải Lỵ Na nói với vẻ mặt chân thành:

- Không được, ta muốn đưa một món quà độc nhất vô nhị, một món quà không giống các ngươi, như vậy mới thể hiện được tâm ý của ta.

- Ta cũng muốn đưa thứ gì đặc thù một chút.

Đôi mắt vàng kim của Hi Bối Kỳ sáng lên, trong lòng có một ít ý tưởng.

Mễ Nặc lẩm bẩm:

- Nên đưa cái gì mới tốt đây, phải thừa dịp Mục Lương chưa trở về chuẩn bị cho tốt mới được...

Hồ Tiên hỏi:

- Khi nào thì Mục Lương trở về thế?

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã nói:

- Hôm nay phi thuyền đã rời đi Thánh Thành, nếu không có bất ngờ gì xảy ra thì ba ngày sau sẽ trở lại.

- Ba ngày, thời gian hơi gấp gáp đấy.

Hồ Tiên chậm rãi gật đầu.

- A, chị Hồ Tiên đã nghĩ ra được muốn tặng cái gì rồi sao?

Mễ Nặc ngạc nhiên hỏi.

Hồ Tiên quyến rũ cười nói:

- Không nói cho ngươi biết.

Mễ Nặc nhăn mũi thon, bĩu môi nói:

- Keo kiệt.

- Sinh nhật của Mục Lương à, ta suy nghĩ một chút...?

Bạch Sương cau mày, đồng dạng không biết đưa cái gì cho Mục Lương.

Ny Cát Sa khoanh hai tay trước người, trầm tư:

- Tặng quà à, chuyện này thật sự làm khó ta rồi.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã nói:

- Cho dù không đưa quà sinh nhật thì Mục Lương cũng sẽ không giận.

- Như vậy không được, sinh nhật của ta có lễ vật thì Mục Lương cũng phải có mới được.

Nguyệt Phi Nhan ngây thơ nói.

Hi Bối Kỳ thanh thúy nói:

- Đúng vậy, Mục Lương cũng phải có.

Nguyệt Thấm Lan nhún vai, mỉm cười nói:

- Vậy các ngươi từ từ suy nghĩ đi, ta về thư phòng lên kế hoạch tổ chức tiệc sinh nhật cho quốc vương.

Cô tính toán phái người đi thống kê có bao nhiêu quý tộc ở lại vương quốc Huyền Vũ, có thể mời bọn hắn tới tham gia sinh nhật của quốc vương.

- Cộp cộp cộp ~~~

Tiếng bước chân vội vã vang lên, Thanh Vụ đi vào nhà ăn.

Ngôn Băng kinh ngạc hỏi:

- Ngươi đi vội vã như vậy là có chuyện xảy ra sao?

- Vâng...

Thanh Vụ liếc nhìn Bạch Sương, do dự một chút.

Nhưng cuối cùng cô vẫn nói:

- Phố Buôn Bán ở thành Tát Luận có chuyện muốn báo.

Bạch Sương nghe vậy chợt khựng lại, Phố Buôn Bán thành Tát Luận xảy ra chuyện gì?

………

Thanh Vụ nhìn về phía Nguyệt Thấm Lan, ánh mắt mang theo dò hỏi.

Nguyệt Thấm Lan nhìn tiểu hầu gái, hơi nâng cằm lên, ưu nhã lên tiếng:

- Ngươi nói đi.

Thanh Vụ nghiêm túc báo cáo:

- Đại nhân, người quản lý Phố Buôn Bán truyền tin tức trở về, nói là vương thất Hải Đinh muốn thu thuế bọn hắn.

- Thu thuế?

Nguyệt Thấm Lan nghe vậy chậm rãi thu lại nụ cười trên mặt, đôi chân dài giao hòa đặt xuống.

- Cái gì? Có phải là nói sai rồi hay không?

Bạch Sương kinh ngạc thốt lên.

Cô biết Tiểu Thành trong thành Tát Luận hoàn toàn thuộc về vương quốc Huyền Vũ, tại sao cha lại muốn thu thuế chứ?

- Nói tường tận rõ ràng.

Nguyệt Thấm Lan lạnh nhạt lên tiếng.

Thanh Vụ nghiêm mặt đáp:

- Ngày hôm qua vương thất Hải Đinh ban bố pháp lệnh mới, muốn trưng thu thuế qua đường và thuế sử dụng con đường, nếu không thì sẽ xây dựng tường cao phong tỏa toàn bộ con đường ở bên ngoài Phố Buôn Bán.

Ngải Lỵ Na ngạc nhiên nói:

- Xây dựng tường cao phong tỏa toàn bộ con đường bên ngoài Phố Buôn Bán, như vậy chẳng phải muốn cô lập Phố Buôn Bán với bên ngoài sao?

- Thật là có can đảm nghĩ ra ý tưởng như vậy.

Ánh mắt của Hồ Tiên lạnh xuống.

Nguyệt Thấm Lan lạnh lùng nói:

- Mang Trùng Cộng Hưởng đến đây, ta đích thân hỏi rõ.

- Vâng.

Thanh Vụ lên tiếng, lập tức xoay người rời đi nhà ăn.

Ngón tay của Bạch Sương khẽ run lên, vội vàng nói:

- Chị Thấm Lan, nhất định trong này có hiểu lầm gì đó rồi, ta sẽ tìm cách hỏi cha.

Nguyệt Thấm Lan bình tĩnh nói:

- Ngươi đừng khẩn trương, có hiểu lầm hay không thì hỏi một chút sẽ biết thôi.

- Vâng….

Yết hầu của Bạch Sương nhấp nhô, sự lo lắng trên mặt vẫn không tiêu tan, không nhịn được hỏi:

- Nếu như là sự thật... Chị Thấm Lan định làm như thế nào?

- Cái này thì phải hỏi Mục Lương.

Nguyệt Thấm Lan nhẹ nhàng khẩy móng tay.

-... Vậy sao?

Bạch Sương cắn môi dưới.

Nguyệt Phi Nhan xua tay nói:

- Yên tâm đi, Mục Lương sẽ không giết cha của ngươi, nhiều lắm là bảo hắn bồi thường mười tỉ thôi.

Đáy mắt của Nguyệt Thấm Lan hiện lên ý cười, lấy tính cách của Mục Lương, thật là rất có khả năng đó.

- Này... Vậy thì thật là rất tốt.

Khóe mắt của Bạch Sương co giật một cái.

- Cộp cộp cộp ~~~

Thanh Vụ nhanh chóng trở lại, Trùng Cộng Hưởng trong tay đã thức tỉnh, thành công liên lạc với Phố Buôn Bán trong thành Tát Luận, thanh thúy nói:

- Đại nhân, người quản lý Phố Buôn Bán đang nghe.

- Thư ký đại nhân!

Trên thân Trùng Cộng Hưởng truyền ra một giọng nam hùng hậu.

Nguyệt Thấm Lan lạnh giọng mở miệng:

- Tình huống cụ thể là như thế nào, nói rõ ràng từ đầu cho ta.

- Vâng.

Người quản lý Phố Buôn Bán đáp với giọng điệu nghiêm túc.

Bạn cần đăng nhập để bình luận