Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1470: Đến Lúc Trở Về Hồi Báo Tình Huống Với Mục Lương Rồi.



Cơ thể của Lợi Áo Đức run rẩy, thấp giọng khẩn cầu:

- Kim đại nhân, buổi chiều ta nhất định sẽ có thu hoạch.

- Nếu như không có thì sao?

Kim Thế Khải hơi nghiêng đầu, một tay chống cằm.

- Chắc chắn sẽ có, không có nếu như.

Lợi Áo Đức nói một cách bảo đảm.

Kim Thế Khải không nói gì, ánh mắt ngày càng lạnh lẽo, hắn nhìn Lợi Áo Đức giống như là đang nhìn một người chết.

- Kim đại nhân….

Giọng nói của Lợi Áo Đức run rẩy, vội vàng cúi đầu.

Kim Thế Khải buông mắt xuống, lạnh lùng nói:

- Nhớ kỹ, nếu chiều nay lại tay không trở về thì hai anh em các ngươi chuẩn bị chờ chết đi.

- Vâng, ta hiểu rõ.

Lợi Áo Đức dập đầu xuống đất thật mạnh để tỏ thái độ của mình.

- Đi ra ngoài đi.

Kim Thế Khải nhắm mắt lại.

Sắc mặt của Lợi Áo Đức biến đổi, hắn lấy hết can đảm để hỏi:

- Kim đại nhân, ta có thể gặp Dung Nhi không?

Kim Thế Khải phất tay, nhàn nhạt nói:

- Đi thôi, có lẽ đây là lần cuối cùng.

- Cám ơn Kim đại nhân.

Trong lòng Lợi Áo Đức căng thẳng, vội vàng lại dập đầu lạy ba cái.

Hắn đứng lên, lo lắng rời khỏi căn phòng.

Thiếu niên vừa mới ra tới đã chạm trán Ngôn Băng đang ẩn thân.

Cô gái tóc tím dừng bước và nhìn thấy Kim Thế Khải ngồi trên ghế đá thông qua cánh cửa gỗ chưa đóng lại.

Lợi Áo Đức xoay người đóng cửa lại, sau đó đi dọc theo thông đạo tới chỗ sâu hơn.

Sâu trong thông đạo là một nhà giam, cửa phòng là những cây sắt dày bằng hai ngón tay, từ bên ngoài có thể nhìn thấy người ở bên trong.

Trong phòng có khá nhiều người, số đông đều là những đứa trẻ mười ba, mười bốn tuổi, cũng có thiếu niên mười bảy, mười tám tuổi.

- Dung Nhi.

Lợi Áo Đức kích động hô một tiếng.

- Hô cái gì mà hô, muốn chết phải không?

Một tên to con gác cửa chửi ầm lên.

Một tên khác nhíu mày hỏi:

- Nhóc con, ngươi tới nơi này làm gì?

- Kim đại nhân nói ta có thể gặp em gái.

Lợi Áo Đức giải thích.

- Hừ, vậy thì tới đây.

Tên to con hừ lạnh một tiếng.

Lợi Áo Đức vội vàng đi lên trước, nắm lấy cánh cửa sắt và hét lên:

- Dung Nhi, anh trai tới rồi.

- Anh trai!!

Một giọng nói kinh ngạc và vui mừng vang lên.

Cộp cộp cộp ~~~

Dung Nhi chạy chân trần tới trước cửa sắt, trên khuôn mặt nhỏ xám xịt tràn đầy sự sợ hãi lẫn vui mừng.

Cô bé vui vẻ hỏi:

- Anh trai, ngươi tới đón ta đi ra ngoài sao?

Dung Nhi là một cô bé khoảng mười hai tuổi, cô bé có một mái tóc đen ngắn cũn cỡn trông không giống bé gái, càng giống như là một đứa bé trai hơn.

- Dung Nhi, tạm thời anh trai còn chưa thể đón ngươi ra ngoài được.

Hai mắt Lợi Áo Đức ửng đỏ, nước mắt rơi không kiểm soát được.

- Anh trai đừng khóc, Dung Nhi không vội nha.

Dung Nhi ngoan ngoãn nói.

Hai mắt của cô bé cũng đỏ hoe, cố gắng vươn tay nhỏ muốn chà lau nước mắt trên mặt anh trai.

- Được rồi, đã hết giờ, mau cút ra ngoài đi!

Tên to con gác cửa nhấc chân lên đá vào người thiếu niên.

- Không được đánh anh trai của ta!!

Dung Nhi hét ầm lên.

- Dung Nhi, ta không sao.

Lợi Áo Đức đứng lên, vội vàng trấn an em gái.

Ngôn Băng yên lặng chứng kiến mọi việc, sau khi thiếu niên rời đi, cô vô thanh vô tức đuổi theo, đến lúc trở về hồi báo tình huống với Mục Lương rồi.

……………

Mục Lương mang theo Ly Nguyệt, Ngải Lỵ Na, Vưu Phi Nhi và Pháp Kiệt Sâm từ trên trời giáng xuống, trở lại tầng tám khu Trung Ương.

Pháp Kiệt Sâm vẫn còn chưa kịp hoàn hồn, kể từ khi tiến vào không phận thành Huyền Vũ thì lão không nhịn được khiếp sợ trước những gì mình nhìn thấy.

Trà Thụ Sinh Mệnh khổng lồ với tán cây có thể chạm đến tầng mây, Rùa Đen còn lớn hơn thành Tát Luận gấp mấy lần và còn rất rất nhiều thứ khác.

- Trở về rồi!

Nguyệt Thấm Lan đi ra từ trong cung điện.

- Ừ.

Mục Lương mỉm cười lên tiếng.

- Vị này là?

Nguyệt Thấm Lan nhìn về phía Pháp Kiệt Sâm, ánh mắt mang theo sự dò hỏi.

Mục Lương dịu dàng giới thiệu:

- Pháp Kiệt Sâm, Luyện Dược Sư cấp 7, sau này sẽ là người của thành Huyền Vũ.

- Luyện Dược Sư cấp 7 sao, rất tốt!

Đôi mắt màu xanh nước biển của Nguyệt Thấm Lan sáng lên.

- Sắp xếp cho lão ở khu Trung Ương đi, thuận tiện đến Sở Nghiên Cứu.

Mục Lương dặn dò.

- Vâng.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã gật đầu, nhìn về phía Pháp Kiệt Sâm, nhẹ nhàng nói:

- Mời các hạ đi theo ta.

- Được, cảm ơn.

Pháp Kiệt Sâm lấy lại tinh thần, đi theo Nguyệt Thấm Lan đến tầng bốn.

- Ta đến phòng thí nghiệm.

Vưu Phi Nhi nhỏ giọng nói.

Mục Lương vươn tay búng nhẹ vào trán của cô gái cột tóc hai chùm, ôn hòa nói:

- Hôm nay ngươi nên nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai rồi hãy đi.

- Vâng, ta biết rồi.

Gương mặt xinh đẹp của Vưu Phi Nhi phiếm hồng, ngoan ngoãn gật đầu.

- Ta đi viết du ký mạo hiểm.

Ngải Lỵ Na ném xuống một câu rồi hào hứng chạy về Thiên Điện của mình, cô muốn viết xuống những gì đã chứng kiến hôm nay.

Mục Lương nhìn về phía Ly Nguyệt, dịu dàng nói:

- Ngươi cũng đi nghỉ ngơi đi, mấy ngày nay mệt mỏi rồi.

- Ta không mệt.

Ly Nguyệt lắc đầu, nhìn anh bằng ánh mắt dịu dàng.

Khóe môi của Mục Lương nhếch lên, dịu dàng nói:

- Vậy cùng ta đến phòng làm việc đi, chúng ta làm một vài đồ vật có thể kiếm tiền.

- Được, đi thôi.

Đôi mắt đẹp của Ly Nguyệt sáng lên, rồi đi theo Mục Lương đến phòng làm việc, tò mò hỏi:

- Ngươi muốn làm thứ gì để kiếm tiền thế?

- Làm một chút linh khí cuộc sống.

Mục Lương thuận miệng giải thích một câu.

Ly Nguyệt chớp chớp đôi mắt màu trắng:

- Linh khí đồ dùng hằng ngày là gì?

- Chính là linh khí có thể dùng được trong cuộc sống hàng ngày, ví dụ như tủ lạnh, điều hoà không khí hay đại loại như vậy.

Mục Lương ôn hòa giải thích.

- Ta hiểu rồi.

Ly Nguyệt chợt bừng tỉnh.

Mục Lương tìm thấy một khúc xương hung thú có độ dày khoảng bằng cổ tay và dài một mét rưỡi, tiếp đó dựa theo phương pháp thường dùng để tiến hành xử lý tài liệu.

Ly Nguyệt tò mò quan sát, đột nhiên linh quang lóe lên, kinh ngạc hỏi:

- Mục Lương, ngươi cũng muốn làm một cái cuốc sao?

Cô nhớ tới cửa hàng ma cụ vừa mới đến hôm nay, chiều dài của cán cuốc nơi đó bằng với khúc xương hung thú mà Mục Lương đang xử lý.

-.....

Mục Lương nghe vậy chợt dừng tay.

Anh dở khóc dở cười nhìn về phía cô gái tóc bạc, buồn cười nói:

- Không cần thiết phí tâm tư biến cây cuốc thành linh khí, như thế vừa tốn thời gian lại bán không được.

- Đúng, ngươi nói cũng đúng.

Ly Nguyệt tán đồng gật đầu, nhìn tài liệu hung thú đang được nấu trong nồi, nghiêng đầu hỏi:

- Vậy thì ngươi đang định làm cái gì?

- Đợi chút nữa thì ngươi sẽ biết, nhưng tuyệt đối không phải là cái cuốc.

Mục Lương cười nói.

- Thần thần bí bí.

Ly Nguyệt nhỏ giọng thầm thì một câu.

Sùng sục sùng sục~

Sau khi bỏ thêm thuốc đặc thù thì nước trong nồi nhanh chóng sôi trào.

Tài liệu hung thú đã bị rút ngắn chỉ còn lại một đoạn nhỏ dài hơn một mét, các tạp chất màu đỏ sẫm đã được xử lý.

Sau hơn mười phút, tài liệu hung thú đã được xử lý xong xuôi, Mục Lương vớt nó ra và rửa sạch bằng nước lạnh.

Xương của hung thú vốn có màu vàng sẫm trở nên trắng hơn rất nhiều, thoạt nhìn như đồ gốm vừa mới ra khỏi lò.

Bạn cần đăng nhập để bình luận