Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 2342: Ngày Mai Gặp Lại.

Lai Vu thấy vậy, con ngươi của cô co rút lại, da thú hư không biến mất?

- Hai vị còn có chuyện khác sao?

Hồ Tiên mỉm cười hỏi.

Đại La vội vàng nói:

- Có, ta còn một chút bảo vật muốn bán!

- Ta xem một chút.

Hồ Tiên hơi nâng cằm lên.

Đại La mở túi da thú rồi lấy ra từng món một, không ít đồ vật vẫn còn dính đất cát.

Hồ Tiên thuận tay cầm lên một kiện kiểm tra, đây là một bao cổ tay bằng kim loại, mặt trên được khảm nạm một viên tinh thạch hung thú, kiểm tra cẩn thận một lần rồi buông bao cổ tay xuống, nói:

- Đây là một kiện linh khí trung cấp, bảo tồn không tốt, đã có vết rách, tinh thạch hung thú phía trên đã vô dụng.

- Có nghĩa là gì?

Đại La trừng mắt nhìn.

- Có nghĩa bao cổ tay này là phế phẩm, không có giá trị.

Hồ Tiên nói trắng ra.

- A, vậy còn những thứ khác thì sao?

Đại La vội vàng nói.

Hồ Tiên kiểm tra từng món một, phát hiện rất nhiều thứ đều giống như bao cổ tay, đã mất đi giá trị giao dịch.

Khuôn mặt Đại La dại ra, hắn mang nhiều như vậy nhưng đa số đều là phế phẩm?

Hồ Tiên buông ba kiện linh khí còn có thể sử dụng xuống bàn, nhàn nhạt nói:

- Tuy là ba kiện linh khí này còn có thể sử dụng, nhưng chúng nó vô cùng bình thường, Trân Bảo Lâu chúng ta không thu.

Trân Bảo Lâu không bao giờ thiếu linh khí, có Xưởng Chế Tạo Linh Khí làm chỗ dựa, linh khí nào mà là vương quốc Huyền Vũ không có?

- Không thể nào.....

Đại La há hốc miệng.

- Các ngươi mang mấy thứ này về đi.

Hồ Tiên giơ tay lên ra hiệu.

Nhân viên bán hàng đi lên trước, thu hồi toàn bộ đồ vật trên bàn vào túi da thú rồi đưa tới trước mặt Đại La.

Đại La ủ rũ, nhấc chân đá túi da thú một cái.

Hồ Tiên mỉm cười hỏi:

- Còn có chuyện khác sao?

- Hết rồi, ngày mai gặp lại.

Lai Vu trầm mặt đứng lên.

Tâm trạng lúc này của cô không tốt cho lắm, cực cực khổ khổ mang linh khí ra ngoài mộ lớn, lại không có giá trị giao dịch, rốt cuộc thì thứ đáng giá nhất cũng chỉ còn lại vài món ma cụ cao cấp và bia đá.

May mắn là lúc tới đây bọn hắn chỉ mang theo vài món bình thường, vì lý do an toàn cho nên không có mang quá nhiều, nếu không thì vác đi vác lại rất phiền toái.

- Ngày mai gặp lại.

Hồ Tiên chậm rãi đứng lên, nhìn theo Lai Vu và Đại La rời đi phòng tiếp khách.

Cô lấy ra da thú, nhẹ giọng lẩm bẩm:

- Vừa vặn hôm nay phải về khu Trung Ương một chuyến.

Hiện tại, thời gian cô gái đuôi hồ ly ở Thành Buôn Bán Sơn Hải càng ngày càng dài, thỉnh thoảng mới trở về Trung Ương qua đêm, trừ phi Mục Lương chế tạo được Cửa Truyền Tống nếu không thì loại tình huống này sẽ còn kéo dài.

Hồ Tiên uốn éo rời đi phòng tiếp khách, vẫn còn rất nhiều chuyện cần xử lý.

………

Buổi tối, bên trong cung điện khu Trung Ương.

Nguyệt Phi Nhan và đám người Ly Nguyệt tề tựu ở nhà ăn, chờ đợi Mục Lương xong việc qua đây là có thể bắt đầu dùng bữa tối.

Trên bàn cơm bày đầy các món ăn ngon, mùi thơm mê người liên tục chui vào mũi các cô gái.

Mễ Nặc cởi tạp dề rồi đưa cho tiểu hầu gái, kéo ghế ngồi xuống, ngây thơ hỏi:

- Mục Lương vẫn chưa xong việc sao?

Tiểu Tử hồi đáp:

- Bệ hạ vừa mới đi ra phòng làm việc, chắc là đang tắm rửa.

- Ra là vậy, thế thì chúng ta chờ thêm một chút.

Tai thỏ trên đầu Mễ Nặc run lên.

- Anh anh anh ~~~

Thú Kim Lưu Bốn Tai vùi đầu vào lòng Ly Nguyệt, lại lắc lỗ tai nhìn một bàn món ăn ngon.

- Đêm nay, đại nhân Hồ Tiên cũng sẽ trở về.

Ba Phù mềm mại nói.

- Ừm, đã hai ngày chưa thấy Hồ Tiên rồi.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã nói.

- Ồ, muội muội nhớ ta à?

Một giọng nói quyến rũ vang lên, Hồ Tiên uốn éo bước vào nhà ăn.

Nguyệt Thấm Lan khẽ mỉm cười, ưu nhã tiếp lời:

- Đương nhiên rồi, mỗi ngày ta đều nhớ tỷ tỷ nha.

- Hì hì, ta biết mà ~~~

Hồ Tiên cười quyến rũ vài tiếng rồi đi tới chỗ ngồi thường ngày của mình, thuận miệng hỏi:

- Mục Lương đâu rồi?

- Ngài ấy đang tắm rửa.

Tiểu Tử hồi đáp.

- Mọi người trò chuyện vui vẻ quá nhỉ?

Giọng của Mục Lương chợt vang lên.

Anh đi vào nhà ăn, thần thanh khí sảng đi tới chủ vị rồi ngồi xuống, mái tóc hơi dài rối tung ở sau người.

- Được rồi, mọi người dùng bữa nào.

Anh cầm đũa lên, gắp một miếng thịt trong đĩa trước mặt rồi cho vào miệng.

Các cô gái thấy vậy lần lượt cầm đũa tìm kiếm món mình muốn ăn.

Mục Lương ôn hòa hỏi:

- Một ngày của mọi người thế nào?

- Ta đang huấn luyện tân binh, chơi rất vui.

Hi Bối Kỳ thanh thúy nói.

Nguyệt Phi Nhan gật đầu phụ họa:

- Đúng vậy, đúng vậy, những tân binh kia rất thú vị, chúng ta phải thao luyện bọn hắn thật tốt mới được.

Huấn luyện tân binh Không Quân phải duy trì ba tháng liên tục, ba tháng sau mới xem như binh sĩ Không Quân chính thức, hưởng thụ đãi ngộ như các binh sĩ Không Quân còn lại.

Các cô gái ríu rít trò chuyện, bầu không khí phòng ăn vô cùng vui vẻ.

Hồ Tiên chợt nhớ tới cái gì đó, quyến rũ nói:

- Đúng rồi, ngày hôm nay có người tới Trân Bảo Lâu muốn giao dịch vài tấm bia đá...

- Ta xem không hiểu văn tự cổ đại, cho nên chỉ nói là cầm da thú sao chép mang về cung điện cho ngươi xem một chút, nếu ngươi cảm thấy hứng thú thì ta sẽ mua hết chỗ bia đá kia.

Cô lấy ra một cuộn da thú rồi đưa cho Mục Lương.

Anh hơi nhướng mày, đặt đũa xuống tiếp nhận cuộn da thú, mở ra kiểm tra, phát hiện bột than trên da bị phai mờ rất nhiều, có chút văn tự cổ đại đã không thể thấy rõ, anh xem một lượt, lắc đầu nói:

- Ta cũng xem không hiểu.

Nguyệt Thấm Lan tò mò nhìn thoáng qua, ưu nhã nói:

- Những thứ này chính là văn tự cổ đại à? Chắc chị của ta sẽ xem hiểu.

- Đúng rồi, trước đây Thấm Di điều tra nguyên nhân đại lục biến dị, chắc từng tiếp xúc qua những thứ này.

Đôi mắt đen láy của Mục Lương sáng lên.

Tiểu Tử nhẹ giọng hỏi:

- Có cần ta đi đón đại nhân Thấm Di trở lại không?

Nguyệt Thấm Di vẫn luôn quay chụp phim mới ở Phim Trường, rất ít khi trở về khu Trung Ương.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã nói:

- Dùng Trùng Cộng Hưởng liên lạc nàng ấy đi, Phim Trường có Ong Thợ, trở về đây rất nhanh.

- Vâng.

Tiểu Tử ngoan ngoãn gật đầu rồi xoay người rời đi nhà ăn.

Mục Lương tiếp tục nghiên cứu da thú, sau khi phát hiện mình thật sự xem không hiểu văn tự cổ đại thì mới tiếc nuối buông xuống.

Ba Phù mềm mại nói:

- Bệ hạ, hôm nay tiểu thư Bạch Sương liên lạc tới đây, nói là mấy ngày nữa sẽ đến vương quốc Huyền Vũ.

- Bạch Sương? Cô ấy tới đây làm chi?

Nguyệt Phi Nhan buột miệng hỏi.

Ba Phù nghiêng đầu đáp:

- Nói là tới truy tìm một nhóm đạo tặc, hoài nghi bọn hắn tới vương quốc Huyền Vũ.

- Đạo tặc?

Lỗ tai của Hồ Tiên run lên.

- Vâng, tình huống cụ thể thì ta không rõ lắm.

Ba Phù gật đầu đáp.

- Được rồi, cô ấy muốn đến thì cứ việc đến.

Mục Lương nói không chút để ý.

Ngải Lỵ Na liếc nhìn anh, nhỏ giọng nói:

- Ta cảm thấy truy tìm đạo tặc là giả, đến gặp Mục Lương mới là thật.

- Ta cũng cảm thấy vậy.

Hi Bối Kỳ gật đầu nhận đồng.

- Chứ còn gì nữa!?

Nguyệt Phi Nhan bĩu môi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận