Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 591: Nếu Mỗi Ngày Đều Có Thể Như Vậy Thì Tốt Biết Mấy

Anh đưa tay ra, đầu ngón tay nhỏ ra một chút tiên huyết, vẽ một đồ án phức tạp khó hiểu trước mặt thiếu nữ, chợt nhìn giống Ong Chúa.
Thái Khả Khả từ từ nhắm hai mắt, sau đó cảm thấy cái trán hơi nóng lên, đồ văn in vào trán cô ấy rồi biến mất không thấy gì nữa.
Cô mở mắt ra, trong ý thức nhiều hơn một loại cảm giác huyền diệu khó giải thích.

- Được rồi.
Mục Lương thu tay lại.

- Vậy là xong sao?
Thái Khả Khả nghiêng đầu một cái.

- Ừ, ở đây giao cho ngươi, ngày mai người bên Không Quân sẽ mang thêm người đến.
Mục Lương lạnh nhạt nói.

- Vâng.
Thái Khả Khả nghiêm túc một chút đầu.
- Trở về đi.
Mục Lương đặt tay ở vòng eo Nguyệt Thấm Lan, mang theo cô đằng không bay lên, bay về hướng Trung Ương.
- Ài ài, ta phải đến đâu ăn cơm?
Thái Khả Khả nhớ tới cái gì, lớn tiếng hô to hỏi.
Nhưng, Mục Lương và Nguyệt Thấm Lan đã rời đi rất xa.
Thái Khả Khả buồn bực, nhìn Thiên Cức Quan vắng tanh, có chút sững sờ.
Khi Mục Lương cùng Nguyệt Thấm Lan trở lại Trung Ương, sắc trời đã sắp sập tối.
Nguyệt Thấm Lan mới vừa rơi xuống đất, đi được một đoạn đường, như nhớ tới cái gì.
- Suýt nữa quên mất, Thiên Cức Quan vẫn chưa có giường gỗ đệm chăn các thứ, ngay cả Bọ Cánh Cứng Đèn Lồng để chiếu sáng cũng không có.
Cô nghiêng đầu nhìn về phía Mục Lương, lộ ra biểu cảm hờn trách.
- Mấy món đồ cần thiết chuẩn bị kỹ, sau đó ta bảo Ong Chúa tới lấy.
Mục Lương ôn hòa tiếng nói.
- Ta đã biết.
Nguyệt Thấm Lan ưu nhã gật đầu.
Trước tiên mang đến đồ dùng cần thiết cho Thái Khả Khả, còn mấy vật thiếu ngày mai lại bổ sung sau, cũng phải bổ sung thêm đồ dùng hằng ngày cho người Không Quân dùng.
Nguyệt Thấm Lan bước uyển chuyển rời đi, bảo người khác đi chuẩn bị chăn đệm thức ăn.
Nửa giờ sau, khi bầu trời hoàn toàn bị màn đêm che phủ.
Ong ong ong...
Âm thanh trong trẻo vang lên trên bầu trời Cung Điện, Ong Chúa cấp 8 bay tới, xoay quanh trên quảng trường nhỏ.
- Đem đồ vật mang đến Thiên Cức Quan.
Mục Lương bước ra từ cung điện, chỉ vào các các loại đồ vật đã dùng dây thừng quấn chặt trên quảng trường nhỏ.
Ong ong ong...
Ong Chúa đáp xuống, dùng chân câu ngược dây thừng lên, sau đó mang theo giường gỗ bay lên, bay về phương hướng ban đầu.
- Thành chủ, có thể ăn bữa ăn tối.
Diêu Nhi bước ra Cung Điện ôn nhu nói.
Sau khi kết thúc buổi phỏng vấn của thiếu nữ tóc ngọc bích, cô đã quay về Trung Ương theo nhóm Vệ Ấu Lan học tập cách nấu ăn.
Bữa ăn tối hôm nay, cô đã ở bên cạnh trợ giúp hoàn thành.
- Đã biết.
Mục Lương dùng giọng ôn hòa đáp lại.
- Ta đã trở về.
Âm thanh quyến rũ của Hồ Tiên truyền đến.
Sau khi Thang Vận Chuyển dừng ở tầng tám, nữ nhân đuôi cáo bước uốn éo đi ra, trong tay xách theo túi da thú đi về hướng Mục Lương.
- Khổ cực cho ngươi rồi.
Mục Lương dừng bước lại, chờ Hồ Tiên tiến đến gần.
Hồ Tiên đưa túi da thú về phía anh, đôi mắt xinh đẹp của cô phóng ra điện nói:
- Đây, số lượng tinh thạch hôm nay gần với ngày hôm qua.
Hôm nay vì có buổi rút thăm trúng thưởng, nên doanh số bán hàng hôm nay của Phố Buôn Bán giống như hôm qua.
Mục Lương mở ra túi da thú, nhìn tinh thạch tỏa sáng rực rỡ, dùng giọng tha thiết nói:
- Nếu mỗi ngày đều có thể như vậy thì tốt biết mấy.
- Điều này rất khó, không phải mỗi thành phố nào cũng giống như thành Tương Lai như vậy.
Hồ Tiên nhấc lên con mắt màu đỏ rực nói.
Thành Tương Lai tụ tập rất nhiều thương nhân hành hoang, lại vì là thành sản xuất Linh khí, phần lớn người nơi này đều rất giàu có.
- Chờ đường kinh doanh hàng không tăng lên, có thể sẽ đạt được.
Mục Lương tự tin nói.
Bây giờ, số lượng tinh thạch hung thú thu được từ đường kinh doanh hàng không rất ít, nên anh cần mở thêm đường, giống Ưng Lửa.
- Ừ, có thể.
Hồ Tiên cười yêu mị.
- Đi thôi, ăn cơm tối.
Mục Lương mỉm cười, quay người đi vào Cung Điện.
Trước khi vào phòng ăn, anh đã chuyển hóa toàn bộ tinh thạch thành điểm tiến hóa.
Trong phòng ăn, nhóm Nguyệt Phi Nhan đã ngồi xuống tại vị trí của mình.
Mục Lương đi vào phòng ăn, ngồi ở vị trí trung tâm.

- Mục Lương, hôm nay các buổi biểu diễn cũng rất thuận lợi.
Mễ Nặc giống như tranh công, cười hồn nhiên nói.
Mục Lương đưa tay xoa xoa đầu thiếu nữ tai, kèm theo lời khen:

- Vậy ngươi rất tuyệt, thật không hổ là Tiểu Nặc của ta.

- Hì hì...
Trên gương mặt xinh đẹp của Mễ Nặc xuất hiện vệt đỏ ửng hơi nhạt.
Cô gái tai thỏ vì quá vui sướng, nên đôi tai thỏ cong run động.
Mễ Á nhếch mép một cái, Tiểu Nặc của ngươi?
Hôm nay, Mễ Á nghỉ ngơi, cho nên đi theo thiếu nữ tai thỏ tới dùng cơm.
Hồ Tiên ôm lấy gương mặt, nằm ở trên bàn, con mắt màu đỏ rực chớp lên, không biết suy nghĩ cái gì.
Sau đó, mọi người đều bắt đầu dùng bữa tối.
Bốn mươi phút sau, Mục Lương đứng dậy trở về thư phòng, thiếu nữ tóc hồng và Hồ Tiên đi theo phía sau.
- Mục Lương, ta tới mượn sách.
Ngải Lỵ Na vô cùng hào hứng chạy vào phòng làm việc, còn Hồ Tiên rơi lại phía sau.
Mục Lương cười quay người, từ trên giá sách lấy ra hai quyển sách đã ố vàng là tập một và tập hai Du Ký Mạo Hiểm Lai Phúc, rồi đưa cho cô gái tóc hồng nói:
- Ta đã xem xong tập một và tập hai, ngươi cầm lấy đi xem đi.
- Hì hì... Cảm ơn thành chủ.
Ngải Lỵ Na cầm lấy sách, vô cùng trân trọng, ôm vào trong ngực.
- Đúng, Du Ký Mạo Hiểm ngươi vẫn còn đang viết sao?
Mục Lương thuận miệng hỏi một câu.
- Ừ, đương nhiên, ta muốn tiếp tục viết.
Ngải Lỵ Na gật đầu hồn nhiên nói.
- Rất tốt.
Mục Lương cười cười.
- Vậy ta quay về nhà trước, ngày mai lại mang sách trả cho ngươi.
Ngải Lỵ Na cười tươi như hoa nói.
Ngày mai là ngày nghỉ của cô, đêm nay có thể thức xuyên đêm đọc xong hai quyển du ký này.
Hồ Tiên nghiêng người sang, nhường đường cho Ngải Lỵ Na hưng phấn rời đi.
- Hai quyển sách mà thôi, có cần vui vẻ như vậy sao?
Trên mặt Hồ Tiên nở nụ cười, thản nhiên ngồi xuống bên cạnh anh.
- Cô ấy luôn rất hứng thú với sách.
Mục Lương cười giang tay ra, cười nói.
Hồ Tiên nghiêng người đưa tay ôm lấy cái cổ của anh, hà hơi như hương hoa lan nói:
- Biết vì sao ta tới không?
- Đương nhiên biết.
Mục Lương mỉm cười cong ngón tay búng vào cái trán của cô.
Anh lôi ra ngăn kéo, lấy ra cái hộp pha lê bảo tiểu hầu gái cất kỹ, đặt ở trước mặt nữ nhân đuôi cáo.
Hồ Tiên nhìn Mục Lương một cái, trong con ngươi màu đỏ rực có chút chờ mong.
Cô chậm rãi mở ra hộp pha lê, giây chuyền tuyệt đẹp tiến vào trong tầm mắt.

- A, Linh khí cao cấp nhỏ như vậy sao?
Hồ Tiên không dám xác định mà hỏi.

- Ừ, là Linh khí cao cấp.
Mục Lương đưa tay lấy ra dây chuyền trong hộp.
Anh thuần thục lấy ra tinh thạch trên dây chuyền, một lần nữa đặt vào tinh thạch hung thú mới, rồi tiến hành lại nghi thức Khải Linh.
Mục Lương ôn hòa nói:

- Nhanh thử xem.

- Được.
Hồ Tiên kiềm chế sự tò mò trong lòng, rạch một đường nhỏ trên ngón trỏ, nhỏ máu tươi vào trên tinh thạch.
Ông...
Ánh sáng màu trắng lóe lên, gợn sóng lại lần nữa xuất hiện, ba vòng gợn sóng khuếch tán ra, chứng tỏ quá trình Khải Linh thành công.
Hồ Tiên chớp chớp con mắt màu đỏ rực, có loại cảm giác huyền diệu khó giải thích như bản thân sinh ra liên hệ nào đó với sợi dây chuyền.
Cơ thể của Mục Lương hơi nghiêng về phía trước, mở ra nút cài của dây chuyền, tới gần sau lưng cô nói:

- Ta giúp ngươi đeo lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận