Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1002: Sau Khi Tới Thành Huyền Vũ, Cảm Giác Của Ngươi Thế Nào?

Kim Phượng hếch cằm, hiển lộ ra khí tức cao thủ cấp tám. Cô trưng ra vẻ mặt ngạo nghễ, giống như đang nói: như vậy còn cần chứng minh thân phận nữa hay không?

Sắc mặt nhân viên công tác lập tức trắng toát, người này vội vàng đưa tay kéo dây thừng ở dưới bàn công tác.

Đinh đong đinh đong…

Tiếng chuông vang lên, khiến cho Cao Thao chú ý, hắn vội vàng mang theo Thành Phòng Quân đi tới.

Sau mỗi quầy, đều có chuông báo động, chỉ cần kéo vang có thể nhanh chóng khiến cho Cao Thao chú ý.

- Đã xảy ra chuyện gì?

Cao Thao nghiêm mặt hỏi.

- Đại nhân, vị các hạ này tự xưng là Thành chủ thành Phượng.

Nhân viên công tác đưa tay ra chỉ về Kim Phượng.

Cao Thao đánh giá Kim Phượng, hắn hướng ánh mắt nghiêm túc nhìn cô hỏi:

- Các hạ, tới tham gia hội nghị Thánh Địa sao?

- Hiện tại, ta muốn gặp Mục Lương.

Kim Phượng dùng giọng ngạo nghễ nói.

- Các hạ cứ đi theo ta trước đã.

Cao Thao đưa tay ra ý bảo nói.

Kim Phượng cất bước rời khỏi quầy đăng ký, đi theo Cao Thao vào con đường đặc biệt trước mặt.

- Các hạ, thành chủ đại nhân có việc, hiện tại không có thời gian tới.

Cao Thao trầm mặt, nói:

- Nếu các hạ tới vì tham gia hội nghị Thánh Địa, mong các hạ phối hợp làm tốt đăng ký, sau đó người của chúng ta sẽ sắp xếp chỗ ở cho các hạ.

- Mục Lương bận rộn như vậy?

Kim Phượng bĩu môi.

Cao Thao không nói thêm điều gì, hắn chỉ bình tĩnh nhìn chăm chú vào người phụ nữ trước mắt. Kim Phượng nghĩ nghĩ, cuối cùng cô vẫn chuẩn bị phối hợp công tác đăng ký.

Cô và nữ hộ vệ, chia nhau ra đăng ký tin tức trụ cột, cũng phối hợp chụp ảnh.

- Các vị, vì an toàn của thành Huyền Vũ, lại vì hội nghị thánh địa có thể thuận lợi tổ chức, mời các vị gửi lại vũ khí mang theo ở đây.

Cao Thao trầm giọng nói.

- Vậy gởi lại đi.

Kim Phượng không thèm để ý khoát tay áo.

Lúc cô đi căn cứ trung chuyển, cũng cần gởi lại vũ khí, cho nên, cô cũng không xa lạ với những quy định kiểu này của thành Huyền Vũ. Sau đó không lâu, Kim Phượng và nhóm hộ vệ giao nộp vũ khí xong xuôi, bọn họ thuận lợi tiến vào Phố Buôn Bán.

- Thực náo nhiệt, thậm chí còn náo nhiệt hơn so với Phố Buôn Bán ở căn cứ trung chuyển.

Kim Phượng tán thưởng một tiếng.

- A, đây không phải là Thành chủ thành Phượng sao? Các hạ cũng đến thành Huyền Vũ tham dự hội nghị phải không?

Một âm thanh kinh ngạc truyền đến. Kim Phượng nhướng mày, dường như nghe được thanh âm này rất quen thuộc, cô vội vàng nghiêng đầu nhìn lại.

Trong tầm mắt của cô, Ái Nhĩ tay cầm trà sữa trân châu, vẻ mặt cười khanh khách đang từ từ tiến đến, phía sau còn đi theo Kim Du Toa.

- Ái Nhĩ, ngươi tới bao giờ vậy?

Kim Phượng kinh ngạc hỏi.

Cô có quen biết với Ái Nhĩ, hơn nữa quan hệ coi như không tồi.

- Ta đến lâu lắm rồi.

Ái Nhĩ nói xong dùng sức hút một ngụm trà sữa.

Kim Phượng chớp chớp đôi mắt đẹp, trong trẻo hỏi:

- Sau khi tới rhành Huyền Vũ, cảm giác của ngươi thế nào?

- Tốt lắm, thậm chí có chút hối hận không tới đây sớm hơn. Hiện giờ ta còn không muốn rời đi đâu.

Ái Nhĩ ngây thơ nói.

Trong khoảng thời gian ở thành Huyền Vũ này, cô hoàn toàn bị những món ăn ngon ở Phố Buôn Bán mê hoặc. Hơn nữa còn có những loại hình đặc sắc như kịch nói biểu diễn. Những thứ này đều vô cùng hấp dẫn với cô.

- Vậy ngươi có thể ở đây thật lâu cũng được.

Kim Phượng trêu chọc.

Ái Nhĩ lắc đầu, trên mặt lộ ra vẻ tiếc nuối nói:

- Không được, thành Sa còn cần ta.

Rột rột rột…

Cô lại hút một ngụm lớn trà sữa trân châu, thành công làm cho cái chén lộ đáy…

- Ngươi uống cái gì vậy?

Kim Phượng tò mò hỏi.

- Trà sữa trân châu nha, đây là loại đồ uống ngon nhất thế giới.

Ái Nhĩ không chút keo kiệt khen ngợi.

- Thật sự uống ngon như vậy?

Kim Phượng lộ ra vẻ mặt nghi hoặc.

Ái Nhĩ ném qua một tia ánh mắt xem thường, cô tiện tay chỉ vào vị trí Tiệm Đồ Uống Lạnh, tức giận nói:

- Lừa ngươi để làm gì, Tiệm Đồ Uống Lạnh ngay ở bên kia, ngươi có thể đi mua một cốc về thử.

- Thật sự uống ngon lắm.

Kim Du Toa cũng đồng ý, gật đầu.

Kim Phượng không nhịn được lòng hiếu kỳ, cô cũng tò mò đi tới Tiệm Đồ Uống Lạnh.

Năm phút đồng hồ sau, cô cầm một ly trà sữa trân châu đã hút hết phân nửa trở về, trong đôi mắt xinh đẹp lộ ra một tia vui sướng.

- Uống ngon không?

Ái Nhĩ nhướng mày hỏi.

- Khụ khụ, cũng không tệ lắm.

Kim Phượng ho nhẹ hai tiếng nói.

Lúc này, bảng đồ ăn ngon trong lòng cô, trà sữa trân châu đã nhảy lên vị trí thứ nhất.

Ái Nhĩ đưa ngón tay lên đếm nói:

- Ngươi còn có thể đi nếm thử một chút mỳ chua cay, bỏng, xiên nướng, càng Cua Quỷ Xanh...

Lúc này, Ái Nhĩ giống như một nhân viên tiếp thị, giới thiệu từng món ăn trong Phố Buôn Bán cho Kim Phượng. Nếu Hồ Tiên và Mễ Nặc ở đây, nhất định sẽ vỗ tay khen ngợi.

- Nhiều như vậy sao?

Kim Phượng sững sờ.

- Đúng vậy, nếu đã tới đây, nhất định phải ăn những thứ này.

Ái Nhĩ nghiêm túc nói.

Cô kéo làn váy, xoay một vòng tại chỗ nói:

- Sau khi ăn xong những món này, ngươi còn có thể đi xem một vở kịch, hoặc mua thêm vài bộ quần áo đẹp, tiếp theo nên đi bảo dưỡng làn da một chút.

Đôi mắt đẹp của Kim Phượng sáng lên, cô đã chú ý tới bộ quần áo cực kỳ đẹp trên người Ái Nhĩ. Loại vải làm nên bộ quần áo đó cực kỳ cao cấp, có giá trị xa xỉ.

Cô lại nhìn bộ quần áo chế bằng da thú trên người mình, lập tức cảm nhận rõ ràng sự chênh lệch.

- Nhưng các ngươi vừa tới thành Huyền Vũ, vẫn nên tìm một nơi ở trong nội thành trước đã, sau đó có thời gian rảnh lại tiếp tục dạo chơi.

Ái Nhĩ khoát tay áo, xoay người muốn rời đi.

- Làm sao để vào nội thành?

Kim Phượng vội vàng hỏi.

- Đừng hỏi ta, ta không có quyền mang ngươi đi vào.

Ái Nhĩ cũng không quay đầu lại, cô chỉ vẫy vẫy tay, sau đó rời đi.

- Người nào có thể mang ta đi vào đây?

Kim Phượng sửng sốt một chút.

- Các hạ là Kim thành chủ của Thành Phượng?

Ngôn Băng xuất hiện ở phía sau thành chủ thành Phượng. Kim Phượng vội vàng quay đầu lại, nhìn về phía Ngôn Băng đang mặc khôi giáp bảy màu rực rỡ.

- Đi theo ta, mang ngươi tới nơi ở.

Ngôn Băng cất giọng trong trẻo nhưng lạnh lùng, tiếp đó đưa tay mời cô ấy đi.

………..

Ở khu Trung Ương của thành Huyền Vũ.

Bên trong Sở Nghiên Cứu mới, Vưu Phi Nhi đang đứng phía trước bàn điều khiển, cô vẫn tiếp tục thực nghiệm bí dược làm suy yếu thực lực của hư quỷ. Chỉ còn lại hai khối thịt hư quỷ cuối cùng, hy vọng có thể thành công …

Vưu Phi Nhi khẽ nhíu đôi lông mi màu vàng. Trước khi Mục Lương rời đi, vì an toàn, anh đã lưu lại cho cô một khối thịt hư quỷ cấp chín thật lớn, chứ không để con hư quỷ còn sống lại trong Sở Nghiên Cứu.

Trải qua hơn một tháng nghiên cứu, thịt hư quỷ cấp chín rất nhanh đã dùng hết rồi, trong khi đó, tiến triển nghiên cứu bí dược vẫn chậm chạp như cũ. Vưu Phi Nhi cắt xuống một miếng thịt hư quỷ sau đó bỏ vào bên trong dụng cụ ngọc lưu ly, tiếp theo cô lần lượt đổ vào trong dụng cụ ba loại nước thuốc có màu sắc khác nhau. Những loại nước thuốc này đều dùng thảo dược trân quý điều chế ra, trong đó còn bỏ thêm cả lá cây Trà Thụ Tinh Thần.

Ép lá cây Trà Thụ Tinh Thần thành nước, là có thể trực tiếp sử dụng làm thuốc.

Vưu Phi Nhi tập trung nhìn phản ứng của thịt hư quỷ ở trong hỗn hợp nước thuốc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận