Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1772: Ngươi Đi Chuẩn Bị Một Chút Đi, Sau Khi Trời Sáng Sẽ Tuyên Bố Thượng Vị



Sau này, Tô Lâm Y Tư ngồi trên vương vị thì đám quý tộc và thế lực phản đối cũng nên cân nhắc trước khi hành động.

Bên trên cổng thành phía đông, Ưng Lửa cũng đang trấn thủ ở nơi đó, nó phát ra khí tức đẩy lùi những kẻ chuẩn bị chạy trốn.

Tọa trấn ở cổng thành phía nam là Thú Ám Ảnh biết bay, nó tản mát ra khí tức hắc ám khiến người đến gần cảm thấy sợ hãi.

- Rống rống rống ~~~

Trong Nội Thành thành Y Lê, tiếng gầm gừ liên tiếp vang lên, không có ngoại lệ, tất cả chúng đều là động vật thuần dưỡng của Mục Lương.

Sự xuất hiện của chúng khiến thành Y Lê rơi vào yên tĩnh.

Tô Lâm Y Tư đứng trên một tòa nhà gỗ bốn tầng và nhìn về phía đám thú thuần dưỡng nơi xa trên tường thành, cảm thấy mình thật nhỏ bé.

- Kết thúc rồi.

Mục Lương vẫn chắp tay sau lưng, thần sắc trên mặt rất bình tĩnh.

Ông ~~~

Cái bóng sau lưng Mục Lương bỗng nhiên nhúc nhích, vài giây sau, Mễ Á chui ra khỏi cái bóng kia.

Mễ Á nhìn thoáng qua Tô Lâm Y Tư, tiếp đó cung kính nói:

- Đại nhân, tất cả quý tộc trong danh sách đều đã bị bắt.

- Ừ, làm tốt lắm.

Mục Lương ôn hòa gật đầu.

Vút vút vút ~~~

Ly Nguyệt, Ngải Lỵ Na và những người khác từ khắp bốn phương tám hướng tập hợp về đây, mỗi cô gái đều mang tin chiến thắng trở về.

- Mục Lương ~

Trên không, Hi Bối Kỳ và Nguyệt Phi Nhan vỗ cánh mà đến.

Sau khi tiếp đất thì cô gái Ma Cà Rồng thu cánh lại, đôi mắt đỏ như máu khôi phục thành màu vàng kim, điều này khiến Tô Lâm Y Tư và Trương thúc kinh ngạc không thôi.

Mục Lương bình thản hỏi:

- Không có ai bỏ trốn chứ?

- Không có, ngươi cứ yên tâm đi!

Hi Bối Kỳ vỗ ngực một cái, nói một cách tràn đầy tự tin.

Nhiệm vụ của Không Quân là trợ giúp cho Thành Phòng Quân từ trên không, hơn nữa lưu ý động tĩnh của kẻ địch và chỉ đường cho Thành Phòng Quân, còn có đề phòng có người nhân lúc hỗn loạn mà đào tẩu, thuận tiện giải quyết kẻ địch trên không.

Trong lần diễn luyện thực chiến này, Không Quân đã phát huy tác dụng rất lớn, chỉ rõ phương hướng cho Thành Phòng Quân, thỉnh thoảng ném đạn nổ từ trên không trung, gây tổn thất nặng nề cho các Kỵ Sĩ bỏ chạy.

Mục Lương chậm rãi gật đầu, hỏi:

- Tình huống thương vong như thế nào?

Ly Nguyệt nói khẽ:

- Vẫn còn đang thống kê, nhưng tất cả đều nằm trong phạm vi có thể kiểm soát được, thương vong không lớn.

- Mặc dù Kỵ Sĩ mặc khôi giáp Thép Tím nhưng vũ khí lại quá yếu.

Ngôn Băng bình luận:

- Đúng là Thép Tím rất nhẹ và cứng, nhưng vẫn không ngăn được uy lực của đạn nổ, nếu bị lửa đốt cháy thì sẽ khiến bọn hắn bị phỏng.

- Ừ, trừ phi cho thêm phụ ma vào trong khôi giáp.

Mục Lương gật đầu nói.

Phụ ma chính là khắc vẽ ma pháp trận, Thép Tím là tài liệu có thể phụ ma.

- Đại nhân.

Cầm Vũ đã trở lại, cô dùng bệ cửa sổ làm bàn đạp, nhảy vài cái đã vọt lên mái nhà.

Sắc mặt của cô đã dễ nhìn hơn rất nhiều, những vết thương trong cơ thể cũng được khống chế.

- Tình huống thế nào rồi?

Mục Lương gật đầu hỏi.

Cầm Vũ đưa tay chào, báo cáo:

- Đoàn Kỵ Sĩ trong Nội Thành đã bị tiêu diệt, quý tộc phản kháng kịch liệt cũng đã bị giết chết.

-...

Tô Lâm Y Tư nghe vậy sửng sốt không thôi, không tới hai tiếng mà các Kỵ Sĩ trong Hoàng cung đã bị tiêu diệt?

Mục Lương lại hỏi:

- Còn các quý tộc trong danh sách thì sao?

Cầm Vũ hồi đáp:

- Những người đó đã bị giam giữ, có cần ta áp giải bọn hắn tới đây không?

Mục Lương nghe vậy nhìn về phía Tô Lâm Y Tư, bình tĩnh hỏi:

- Tô Lâm Y Tư các hạ, ngươi muốn xử lý bọn hắn bây giờ sao?

Tô Lâm Y Tư do dự một chút, cuối cùng lắc đầu nói:

- Không vội, chờ thành Y Lê ổn định trở lại đã, sau đó lại xử trí bọn hắn.

Mục Lương hài lòng gật đầu, bình luận:

- Có thể kiềm chế sự cừu hận, là người sẽ làm nên đại sự.

Tô Lâm Y Tư nghe vậy khóe môi hơi nhếch lên, tâm trạng tốt hơn một chút.

Mục Lương nhìn Tô Lâm Y Tư, nhắc nhở:

- Ngươi đi chuẩn bị một chút đi, sau khi trời sáng sẽ tuyên bố thượng vị.

Tô Lâm Y Tư nói có ẩn ý:

- Nếu ta thượng vị thì rất có thể sẽ bị quý tộc Ngoại Thành và các thành chủ khác phản đối.

Vương quốc Lan Lư Ba không chỉ có mỗi một thành Y Lê mà còn có rất nhiều tòa thành lớn nhỏ khác, trong đó không thiếu quý tộc ủng hộ La Mễ Thản.

- Có ta ở đây, bọn họ phản đối cũng không có ích lợi gì.

Mục Lương nói với giọng điệu bình tĩnh.

- Có lời này của các hạ là ta an tâm rồi.

Tô Lâm Y Tư thở phào nhẹ nhõm, khom lưng hành lễ với anh.

- Đi thôi.

Mục Lương phất tay.

- Được, cảm ơn.

Lúc này, tâm trạng của Tô Lâm Y Tư tốt hơn bao giờ hết, cô mang theo Trương thúc cùng đi về phía hoàng cung.

………….

Sắc trời hơi sáng, bên trong thành Y Lê vẫn rất yên tĩnh, phần lớn dân chúng đều lựa chọn ở trong nhà, cũng có một ít dân chúng gan lớn đi ra ngoài đường.

Bên ngoài thành Y Lê, dân chúng đi ra khỏi nhà và phát hiện đường phố rất vắng vẻ, bên trong thành còn có vô số làn khói dày đặc bốc lên.

Có người leo lên nóc nhà nhìn về phía bên trong thành và lại bị thú thuần dưỡng cực lớn trên tường thành làm cho hoảng sợ, lăn một vòng chạy về trong nhà.

Nội Thành gà bay chó sủa, Ngoại Thành vẫn tĩnh mịch.

Ở khu mỏ quặng Thép Tím, bên trong trụ sở tạm thời của Hoa Hắc Lệ.

- Chị, chúng ta đi thôi.

Áo Nhĩ Mạn ló đầu thăm dò về phía bên ngoài mỏ, bầu trời đã hơi hửng sáng và xung quanh rất yên tĩnh.

- Ừ, cẩn thận một chút.

Áo Nhĩ Na cũng đi ra từ chỗ sâu trong mỏ và cảnh giác nhìn bốn phía.

- Chị, không có ai ở đây cả, cơ hội tốt!

Áo Nhĩ Mạn vui mừng nói.

- Đi thôi.

Áo Nhĩ Na gật đầu, khom lưng chạy ra quặng mỏ, vội vàng chạy dọc theo khe núi xuống dưới.

Áo Nhĩ Mạn theo sát ở phía sau, nhanh chóng bám sát chị gái.

Trong hầm mỏ, những nô lệ khác cũng lần lượt rời đi, chạy tứ tán khắp nơi.

Đang chạy nhanh, Áo Nhĩ Mạn không nhịn được hỏi:

- Chị, ngươi biết thành Y Lê ở hướng nào sao?

- Không biết, rời khỏi nơi này rồi nói sau.

Áo Nhĩ Na thuận miệng nói.

- Nhưng chúng ta không thể chạy loạn nha, lỡ như chạy nhầm vào chỗ đang khai thác quặng thì sẽ bị bắt lại.

Áo Nhĩ Mạn ngừng bước chân nói.

- Ngươi nói cũng đúng, để ta suy nghĩ...?

Áo Nhĩ Na cũng dừng bước lại, đôi mắt đẹp ngắm nhìn bốn phía, cố gắng xác định hướng đi đến bờ biển.

Áo Nhĩ Mạn đưa tay chỉ một ngọn núi cao cách đó không xa:

- Chị, chúng ta nên đi lên núi, như vậy có thể nhìn thấy bờ biển.

- Chỉ có thể như vậy thôi.

Áo Nhĩ Na thở dài một hơi.

Sau khi quyết định, hai chị em vội vàng leo lên núi cao.

- Hộc hộc hộc ~~~

Sau một tiếng rưỡi, Áo Nhĩ Mạn đã bắt đầu thở dốc, cô chỉ là một người bình thường, cơ thể gầy yếu, đặc biệt là sau khi trải qua cuộc sống khai thác quặng một tháng thì tố chất cơ thể càng kém.

- Chị, chúng ta nghỉ ngơi một chút đi.

Cô thở hổn hển nói.

- Được, vậy nghỉ một chút thôi.

Tình huống của Áo Nhĩ Na cũng không tốt hơn em gái bao nhiêu, cô tìm một tảng đá bằng phẳng rồi ngồi xuống.

Bạn cần đăng nhập để bình luận