Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 463: Lĩnh Vực Im Lặng Thật Đáng Sợ

Mục Lương lại nghiên cứu năng lực mới, hơi chuyển động ý nghĩ một chút, phát động Lĩnh Vực Im Lặng.
Ông, lấy Mục Lương làm trung tâm, gợn sóng vô hình khuếch tán ra, bao phủ phạm vi có đường kính trăm mét.
Sau một khắc, yên tĩnh, yên tĩnh tuyệt đối.
Trong phạm vi trăm mét này, không có bất kỳ âm thanh nào, dù là âm thanh tim đập, tiếng hít thở đều không tồn tại.
Cơ thể của Nguyệt Thấm Lan hơi phát run, con mắt màu xanh nước biển trợn lên, cô ngắm nhìn bốn phía, có thể nhìn thấy lại không thể nghe được âm thanh, vô cùng tĩnh mịch.
Cô không nghe được tiếng hít thở của mình với tiếng tim đập, làm cho cô cảm thấy khó chịu, cảm thấy sợ hãi, muốn chạy trốn.
Nếu như không phải trong tầm mắt còn có Mục Lương, cô đã sớm quay đầu rời đi.
Mục Lương dạo qua một vòng tại chỗ, an tĩnh đến đáng sợ.
Anh khẽ động suy nghĩ, thu lại Lĩnh Vực Im Lặng, trong nháy mắt âm thanh đã có lại.
- Hô hô hô !
Nguyệt Thấm Lan vô thức thở gấp hơn.
Có lại âm thanh, khiến cho cô dần dần trầm tĩnh lại, tham lam lắng nghe tiếng tim đập với tiếng hít thở.
- Không có sao chứ?
Mục Lương đi lên trước, đưa tay dìu Nguyệt Thấm Lan đứng lên.
- Mục Lương, năng lực này của ngươi thật quá đáng sợ.
Trong con mắt màu xanh nước biển của Nguyệt Thấm Lan vẫn còn lộ ra nét hoảng sợ.
- Ta cũng không nghĩ đến lại là như vậy.
Mục Lương khẽ cười một tiếng.
Anh cũng bị dọa sợ một cái, Lĩnh Vực Im Lặng vừa mở, người ở trong lĩnh vực, phảng phất như bị thế giới này bóc ra.
Dưới tình huống bình thường, một người ngay cả tiếng mình hít thở, tiếng tim đập đều không nghe thấy, vậy hắn chỉ có thể chết.
Chết người chính là có thể cảm nhận được mình tiếng tim đập với tiếng hít thở.
Nguyên lý giống cốt truyền, không cần chân chính dựa vào lỗ tai để lắng nghe, cũng có thể cảm nhận được tiếng bản thân hít thở.
- Ngươi lần sau sử dụng năng lực này, nhớ kỹ nói trước với ta một câu.
Giọng của Nguyệt Thấm Lan u oán nói.
- Ừm, lần sau ta sẽ nói.
Mục Lương nghiêm túc gật đầu.
Nguyệt Thấm Lan ôn nhu nói:
- Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu năng lực này của ngươi có thể cho Ly Nguyệt, Ngải Lỵ Na sử dụng thì tốt.
Mục Lương nghe vậy đôi mắt sáng lên, Lĩnh vực Im lặng với khôi giáp U Linh có thể nói là tuyệt phối, là lợi khí ám sát thiết yếu nhất.
Trong lòng của anh có rất nhiều ý nghĩ, cần thời gian đi kiểm tra mức độ có khả năng.
Chạng vạng tối.
Áo Lợi Ba, Áo Lợi Tư lại một lần đi tới Phố Buôn Bán thành Huyền Vũ .
Con mắt màu vàng của Áo Lợi Tư lấp lóe, hai tay không ngưng xoa xoa, thấp giọng nói:
- Cha, chúng ta có phải đi tìm vị tiểu thư đuôi cáo kia hay không?
- Ừm.
Áo Lợi Ba gật đầu.
Lão liếc mắt quan sát hai mắt con trai, âm thanh nghiêm túc cảnh tỉnh nói:
- Ngươi tốt nhất đừng đánh chú ý lên nữ nhân kia, chọc giận cô ấy, người ta dùng một cái tát là có thể chụp chết ngươi.
- Cha, ta đã biết.
Áo Lợi Tư rúc cổ một cái, gượng cười gật đầu.
Mặc dù hắn nhớ thương, nhưng cho hắn một trăm cái gan, cũng không dám hành động, chính là mê gái nhưng không có can đảm làm.
- Hừ!
Áo Lợi Ba lạnh rên một tiếng, cất bước hướng đi về phía Trân Bảo Lâu Phố Buôn Bán.
Lão đã nghe ngóng được, lúc Hồ Tiên ở Phố Buôn Bán, đều ở Trân Bảo Lâu.
Sau 5 phút, hai người đi vào Trân Bảo Lâu.
Nhân viên bán hàng nhiệt huyết tới nghênh đón:
- Hai vị khách nhân, hai vị muốn tìm đồ vật gì sao?
Áo Lợi Ba bình tĩnh nói:
- Ta tới tìm Hồ Tiên các hạ.
- Tìm đại nhân Hồ Tiên, cô ấy ở lầu hai, xin chờ một chút.
Nhân viên này yên lặng quan sát hai người, sau đó quay người lên lầu.
Hai phút sau, Hồ Tiên thản nhiên đi xuống lầu.
Khi cô nhìn thấy Áo Lợi Ba, lông mày nhỏ nhắn bất ngờ chau lại, trong con ngươi màu đỏ rực thoáng qua một tia kinh ngạc.
Cô lạnh nhạt mở miệng nói:
- Hai vị, nhanh như vậy lại gặp mặt.
Áo Lợi Ba ngượng ngập, gật đầu nói:
- Các hạ, lần này chúng ta tới chủ yếu là tới làm giao dịch.
Nữ nhân trước mắt này có thực lực mạnh hơn lão, phải cẩn thận đối đãi mới được.
Hồ Tiên chậm rãi bước đi tới trước mặt Áo Lợi Ba, hỏi:
- Muốn giao dịch cái gì?
- Hoa quả, nước, rau xanh các loại.
Lợi Áo Ba lư chậm rãi nói.
- Đi, đi theo ta.
Hồ Tiên nhếch lên đôi môi màu hồng, cất bước đi ra phía ngoài.
Áo Lợi Ba với con trai liếc nhau, vội vàng đuổi theo bước chân Hồ Tiên.
Ba người rời đi Trân Bảo Lâu, cất bước đi về về Tiệm Trái Cây.
Trong cửa hàng, nhân viên bán hàng đang bày hoa quả tươi mới lên quầy.
Cô ấy thấy Hồ Tiên đi vào, vội vàng hành lễ:
- Đại nhân Hồ Tiên.
- Ừ.
Hồ Tiên tùy ý lên tiếng, giới thiệu giá hoa quả.
- Trước mắt hoa quả chỉ có ba loại, quả táo với lê, mỗi quả đồng giá năm viên tinh thạch hung thú sơ cấp trung đẳng, với giá như vậy có thể mua được hai quả quýt.
- Vậy cho ta năm trăm quả táo với lê, quýt thì tám trăm quả, có không?
Áo Lợi Ba thử hỏi.
Lão không xác định thành Huyền Vũ có bao nhiêu hoa quả, báo ra con số này chỉ là thăm dò.
Hồ Tiên nghiêng đầu lạnh nhạt nói với nhân viên bàn hàng:
- Ngươi, đi sắp xếp chuẩn bị đủ số lượng hoa quả trên.
- Vâng.
Nữ nhân viên vội vàng gật đầu, quay người muốn tìm người đến nhà kho chuyển hoa quả đến.
- Thật sự có?
Áo Lợi Ba trừng lớn con mắt màu vàng óng, thành Huyền Vũ lại có nhiều hoa quả như vậy.
Con mắt màu đỏ rực của Hồ Tiên nhìn lão, khoác lác nói:
- Đương nhiên, ngươi muốn bao nhiêu có bao nhiêu.
Sau khi nghe được, trong lòng Áo Lợi Ba vô cùng rung động, cảm thấy không hiểu, thành Huyền Vũ có được hoa quả nhiều như vậy từ đâu?
Lão do dự một chút, lại nói:
- Ta chỉ cần hai trăm quả táo, lê.
- Có thể.
Mắt của Hồ Tiên liếc nhân viên bán hàng.
Sau đó, nhân viên bán hàng gật đầu tỏ ra hiểu rõ, quay người kêu thêm hai người hỗ trợ chuyển hoa quả đến.
Hồ Tiên vươn tay ra, lạnh nhạt nói:
- Tổng cổng chín ngàn viên tinh thạch hung thú sơ cấp trung đẳng.
- Đây.
Áo Lợi Ba lấy ra một cái túi da thú, đếm chín mươi viên tinh thạch hung thú trung cấp hạ đẳng, đặt ở trong tay Hồ Tiên.
- Các hạ, mạo muội hỏi một câu, những hoa quả này có được từ đâu?
Áo Lợi Tư tò mò hỏi.
- Thành Huyền Vũ có vườn trái cây của riêng mình.
Hồ Tiên kiểm tra tinh thạch hung thú trong tay, sau khi bảo đảm không có vấn đề mới thu lại.
Lời của cô làm cho hai cha con Áo Lợi Ba càng thêm chấn kinh, Thành Huyền Vũ lại có vườn trái cây.
Hơn nữa, dựa vào số lượng hoa quả phán đoán, vườn trái cây này sẽ không nhỏ.
- Đi thôi, mang các ngươi đi mua rau xanh.
Hồ Tiên đung đưa đuôi cáo, một bước uốn éo rời đi Tiệm Trái Cây.
Áo Lợi Ba vội vàng đuổi theo bước chân của cô.
Sau 2 giờ, trời đã hoàn toàn đen lại, Tam trưởng lão Ma Cà Rồng mới chọn lựa xong tất cả hàng hoá.
Trước Sơn Hải Quan, chất đống rất nhiều rương gỗ, bên trong chứa hoa quả, khoai lang, rau xanh.
Đây đều là hàng hóa Áo Lợi Ba mua được.
Hồ Tiên ước lượng túi da thú nặng trĩu trong tay, lạnh nhạt nói:
- Hàng hóa với tinh thạch hung thú đã thanh toán xong, sau này, Thành Huyền Vũ chúng ta không chịu trách nhiệm nếu có vấn đề.
Áo Lợi Ba nghe vậy nhìn về phía con trai.
Áo Lợi Tư gật đầu, khuôn mặt nghiêm túc nói:
- Cha, ta tự mình kiểm tra qua, không có sai.
- Vậy là tốt rồi, giao dịch kết thúc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận